Chương 111: Người đeo mặt nạ sắt 1
Chương 111: Người đeo mặt nạ sắt 1Chương 111: Người đeo mặt nạ sắt 1
Bốp!
Tên ngục tốt kia hung hăng đập bàn, vẻ mặt bất bình nói: "Thật là vô lý! Hắn ta chỉ là một tên tù nhân mà cũng quá kiêu ngạo rồi, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta hát?"
"Thôi... Tên kia không phải tù nhân bình thường, hơn nữa, tù nhân bình thường có thể đeo mặt nạ sắt, ở nhà lao bằng sắt sao?" Lão cai ngục Hình Bưu lẩm bẩm nói.
"Được rồi, không nói nữa... Lấy cây nhị hồ của tên mù kia đi, để hắn ta quay về ngục tối mà ngồi xổm."
"Vâng, đại ca." Một tên ngục tốt định đến đỡ Cửu Cát.
"Không cần phiền vị đại ca này, đưa gậy dò đường cho ta, ta tự mình đi được." Cửu Cát mỉm cười nói. Lão cai ngục Hình Bưu đưa tay ném một cây gậy dò đường tinh xảo về phía Cửu Cát.
"Ái chà." Gậy dò đường đánh vào người Cửu Cát, khiến y đau đớn kêu lên một tiếng.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Cửu Cát, mấy tên ngục tốt cười khoái trá.
Cửu Cát nhặt cây gậy dò đường trên đất lên, chống gậy, chậm rãi đi về phía lối đi phía sau.
Hai bên lối đi này đầu là ngục tối, có ngục tối giam giữ tù nhân, có ngục tối không có người, chỉ có nơi sâu nhất của lối đi này mới là nhà lao bằng sắt.
Nhà lao bằng sắt không phải người thường có thể ở, người ở trong nhà lao bằng sắt còn đeo mặt nạ sắt.
Cửu Cát vừa đi vừa tò mò đoán thân phận của người trong nhà lao bằng sắt...
Vì không có ai dìu, Cửu Cát chống gậy dò đường, cứ đi mãi, đi mãi, vậy mà lại đi tới cửa sắt.
"Dừng lại! Gần tới rồi, vị trí đó thì rẽ phải." Ngục tốt lớn tiếng gọi.
Cửu Cát đưa tay sờ cửa, một lúc lâu sau mới xác định được vị trí cửa lao, sau đó tự mình chui vào ngục tối, tìm một tấm đệm cỏ ngồi xuống.
Trong túi trữ vật còn rất nhiều cá khô, hiện tại Cửu Cát đã lấy được đoản kiếm trong gậy, mấy tên ngục tốt này lười đến mức không thể tả, ngay cả cửa gỗ cũng lười đóng. Có lẽ là cảm thấy hắn là một tên mù...
Sơ suất như vậy, vậy có nên nhân đêm nay mà giết ra ngoài không?
Cọt kẹt một tiếng.
Ngục tốt vẫn đến đóng cửa gỗ, đồng thời khóa cửa gỗ lại.
Cơ hội chạy trốn đã mất...
Cửu Cát chỉ có thể tiếp tục lĩnh ngộ công pháp của Thủy Long Bang - Thủy Long Khí Công.
Nhà lao phủ nha Lâm Giang thành chia làm hai tầng.
Tâng trên là ngục tối, chuyên giam giữ những phạm nhân bình thường; tầng dưới là nhà lao bằng sắt, chuyên giam giữ những Võ sư phạm luật Đại Càn.
Theo chế độ của Đại Càn vương triều, người thường quản người thường; Võ sư quản Võ sư; Võ Tiên quản Võ Tiên.
Phủ nha Lâm Giang thành là nơi giam giữ người thường, vì vậy thông thường chỉ sử dụng ngục tối, còn nhà lao bằng sắt chuyên dùng để giam giữ Võ sư, thường ở trong trạng thái bỏ hoang.
Việc xét xử và giam giữ Võ sư đầu ở thành chủ phủ Lâm Giang thành.
Tuy nhiên, phủ nha Lâm Giang thành là cơ quan trực thuộc thành chủ phủ Lâm Giang thành, thỉnh thoảng cũng giam giữ Võ sư, để ứng phó với tình huống đặc biệt này, nhà lao phủ nha mới cho xây dựng nhà lao bằng sắt ngầm.
Lối vào nhà lao bằng sắt ngầm nằm ở cuối ngục tối.
Cánh cửa gỗ bọc sắt mà Cửu Cát nhìn thấy ở cuối ngục tối chỉ là cửa vào nhà lao bằng sắt ngầm, chứ không phải cửa lao thật...
Dưới ngục tối.
Tâng dưới của nhà lao nơi Cửu Cát đang ở.
Chính là nhà lao bằng sắt ngầm.
Nhà lao bằng sắt ngầm được chia thành hai khu vực.
Một khu vực là song sắt bằng thép, dùng để giam giữ Võ sư, khu vực còn lại là nơi nghỉ ngơi của ngục tốt.
Nếu nhà lao bằng sắt thật sự giam giữ Võ sư, vậy nhất định phải phái Võ sư có tu vi cao hơn làm ngục tốt, tuyệt đối không thể để người thường làm ngục tốt canh giữ Võ SƯ.
Hiện tại trong nhà lao bằng sắt...
Không có ngục tốt, cũng không có tù nhân.
Chỉ có một người đeo mặt nạ sắt ngồi xếp bằng trong nhà lao bằng sắt rộng rãi, lĩnh ngộ công pháp...
Cộc cộc cộc...
Cửa sắt bị gõ ba tiếng, người đeo mặt nạ sắt khẽ thu công.
Cửa sắt từ từ được đầy ra, lão cai ngục Hình Bưu đích thân bưng một đĩa thức ăn, từ ngục tối đi xuống.
Người đeo mặt nạ sắt cất bức tranh đang trải trên bàn đi, sau đó bắt đầu thưởng thức món ăn trên
bàn, từ đầu đến cuối không nói với lão cai ngục Hình Bưu một lời nào.
Lão cai ngục Hình Bưu giống như người hầu đứng hầu một bên, chờ người đeo mặt nạ sắt dùng bữa xong.
Mặt nạ của người đeo mặt nạ sắt không che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ ra mắt và miệng, hắn ta không thường xuyên mở mắt, khi nhìn người khác lúc nào cũng nheo mắt lại thành một đường chỉ, giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Ăn xong thức ăn trên bàn, người đeo mặt nạ sắt dùng vải trắng lau miệng.
"Ngày mai đổi nước lọc thành rượu, phải là rượu ngon lâu năm." Người đeo mặt nạ sắt cố ý nói bằng giọng khàn khàn.