Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214: Vô Cực Cổ 2

Chương 214: Vô Cực Cổ 2 Chương 214: Vô Cực Cổ 2Chương 214: Vô Cực Cổ 2

"Ta biết rồi." Chu Thiếu Tuyền gật đầu nói.

"Bây giờ ngươi hãy lập tức trở về Kim Đô, giấu kín chuyện ngươi đã đến Lưu Hương thành, đợi sóng gió qua đi thì hãy quay lại đây tiếp tục điều tra."

"Được!" Chu Thiếu Tuyền gật đầu, xoay người rời khỏi nhà xác.

Sau khi Chu Thiếu Tuyền rời đi.

"Mọi người vào hết đi, đem tất cả thi thể ở đây đi thiêu hủy." Lãnh Ngọc Trinh dùng vải trắng phủ lên thi thể Thái giám Hoa Anh.

Rất nhiều Bộ khoái phàm nhân tiến vào nhà xác, đem tất cả thi thể trong sân đến Hỏa Lô phòng.

Trong Hỏa Lô phòng. Thi thể đầu tiên bị thiêu hủy chính là thi thể của Thái giám Giám Lễ tỉ Hoa Anh.

Bị thiêu hủy trước mặt mọi người!

Tất cả những người có mặt ở đây đều là nhân chứng.

Đột nhiên.

Thi thể của Vu Vệ Đông đột nhiên co giật, rõ ràng là có thứ gì đó muốn phá thể chui ra.

Đám người phàm nhân hoảng sợ vô cùng.

Lãnh Ngọc Trinh nhấc chân đá thi thể Vu Vệ Đông vào lò thiêu.

Tuy trên người những người khác cũng có Thủy Tức Cổ, nhưng bởi vì bị kiếm khí phân thây, Thủy Tức Cổ không thể tiếp tục sinh trưởng, không thể có được dinh dưỡng từ niết bàn sinh tử, nên đầu đã chết...

Cổ trùng nói cho cùng cũng chỉ là Cổ trùng, nhỏ yếu và vô cùng mong manh.

Lò thiêu đã nuốt trọn tất cả thi thể...

Ngọn lửa đỏ rực chiếu vào khuôn mặt Lãnh Ngọc Trinh, khiến nàng toát lên vẻ lạnh lùng và u buồn.

Một quán trà ven đường.

Xung quanh quán trà lác đác ba ba hai hai người ăn mày.

Cửu Cát cùng Huân Nhi, Linh Nhị, hai nàng ngồi ở một bàn ăn cơm.

Một đĩa cá, một đĩa huyết đậu hủ, thêm cơm trắng. "Nhiều ăn mày quá."

"Chúng ta đến Lâm Giang thành, trên đường, nạn dân chỉ càng ngày càng nhiều." Cửu Cát thản nhiên nói.

"Ồ,„

"Huân Nhi, đi tính tiền thôi." Cửu Cát ăn cơm xong, đặt đũa xuống.

Hạ Huân Nhi lấy ra mấy đồng tiền, thanh toán tiền cơm hôm nay.

Một lát sau,

Ba người lại ngồi xe ngựa rời đi.

Xe ngựa đi trên đường,

Tiếng đàn nhị du dương lại vang lên... Khoảng một canh giờ sau...

"Dừng..." Huân Nhi và Linh Nhi đồng thời kéo xe ngựa.

Hai con tuấn mã kéo xe dừng bước.

Quan đạo bị gỗ ngang ngăn lại.

Một đám nạn dân áo quần lam lũ từ hai bên đường chui ra.

"Công tử... Chúng ta gặp phải bọn cướp rồi." Hạ Huân Nhi quay đầu nói.

"Để muội đi giết sạch bọn chúng, tỷ tỷ bảo vệ công tử." Hạ Linh Nhi nói.

"Chờ đã!" Trong xe ngựa truyền đến tiếng Cửu Cát. Quả nhiên, một đám bọn cướp áo quần lam lũ sau khi đến gần xe ngựa, Hạ Huân Nhi tay cầm một túi lương khô từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Hạ Huân Nhi đem lương khô trong tay ném xuống đất, nói: "Chúng ta chỉ có bấy nhiêu đây, nếu các ngươi còn không biết điều, đừng trách ta tiễn các ngươi lên đường."

Lúc này, Hạ Huân Nhi mặc nam trang, thoạt nhìn như một công tử tuấn tú, khí chất lạnh lùng.

Đám nạn dân này sau khi có được túi lương khô, không nói hai lời liền bắt đầu tranh nhau ăn...

Hạ Huân Nhi đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Hạ Linh Nhi tung người nhảy đến trước quan đạo bị gỗ ngang chắn lại.

"OaIl"

"Vị đại nhân này là Võ sư!"

"Không ngờ là một vị Võ sư đại nhân."

"Đa tạ Võ sư đại nhân ban lương thực!"

"Nhanh, mau giúp vị Võ sư đại nhân này dọn dẹp gỗ ngang..."

Chỉ thấy một tên hán tử áo quần lam lũ vẻ mặt cung kính đối với Hạ Huân Nhi, nói: "Võ sư đại nhân chớ hiểu lầm, chúng ta ở đây đặt gỗ ngang, không phải là muốn cướp bóc, thật sự là muốn cứu người. Trong khu rừng này có một con mãnh hổ, hung ác dị thường, sợ là sẽ gây thương vong, chúng ta vì cứu người đi đường, bất đắc dĩ mới ở đây đặt gỗ ngang, chỉ là muốn khuyên nhủ người đi đường, chớ nên tùy tiện ra vào khu rừng này, uổng mạng..."

"Hai vị đã là Võ sư đại nhần, đương nhiên không sợ mãnh hổ. Chúng ta liên giúp hai vị Võ sư đại nhân dọn dẹp gô ngang..."

Theo một đám nạn dân hợp lực dọn dẹp gô ngang, quan đạo rất nhanh liền thông suốt.

Huân Nhì và Linh Nhỉ lại lên xe ngựa, đánh xe tiến vào quan đạo.

"sầmI"

Vừa mới tiến vào quan đạo trong chốc lát, Cửu Cát liền nghe được một tiếng hổ gầm.

"Công tử... Bên đường quả nhiên có một con hổ." Hạ Huân Nhi nói.

"Để ta đi giết nó."

"Không cần... Đó không phải là tiếng gầm gừ đe dọa, mà là tiếng gầm rú cầu cứu. Che mắt ngựa lại, qua đó xem thử." Giọng nói nhàn nhạt của Cửu Cát truyền ra.

Huân Nhi và Linh Nhi đồng thời lấy ra một tấm vải đen, che mắt hai con tuấn mã đang kéo xe.

Hạ Linh Nhi lật người xuống xe ngựa, một tay cầm trường kiếm, một tay dắt ngựa đi về phía trước.

Khi con hổ kia phát hiện một chiếc xe ngựa của Nhân tộc đang tiến lại gần, con mãnh hổ kia không còn phát ra âm thanh nào nữa, trong mắt hổ lộ ra vẻ cầu cứu rõ ràng.

Con hổ lui sang một bên, xe ngựa cũng dừng lại.

"Công tử... Bên đường có một nữ tử đang hôn mê, môi nàng ta thâm đen, hình như là trúng độc." Hạ Huân Nhi nói.
Bình Luận (0)
Comment