Chương 42 - Làm ăn chuyên nghiệp
“Nói như vậy, chỉ cần có Cổ trùng thì Cổ sư cũng giống như Cửu phẩm Võ sư?”
“Đúng vậy.”
“Vậy Cổ sư làm sao để có chân khí?” Cửu Cát lại hỏi.
“Sao… Ngươi làm Cổ sư mà không có ai dạy ngươi nhập môn sao?”
“Ài… Ta nửa đường xuất gia, vô tình trở thành Cổ sư, ngay cả con Cổ trùng trong mắt ta tên là gì ta cũng không biết.” Cửu Cát thở dài nói.
Trương Bưu liếc mắt nhìn Cửu Cát, nhìn con Cổ trùng màu xanh trong mắt hắn, trầm ngâm nói: “Cổ trùng có thể ký sinh trong đầu chắc chắn là thượng phẩm.”
“Thật sao?” Cửu Cát mừng rỡ hỏi.
“Cổ sư muốn có chân khí rất đơn giản, chỉ cần hấp thu đủ linh khí trời đất, tự nhiên sẽ cảm nhận được linh khí tụ tập lại, đó chính là chân khí.”
“Nói như vậy thì phải tốn rất nhiều thời gian…” Cửu Cát nhíu mày.
“Nếu có thể ăn một số dược liệu chứa linh khí trời đất thì có thể rút ngắn thời gian tu luyện.”
“Dưỡng Khí đan?” Trong đầu Cửu Cát hiện lên ba chữ này.
Đây là loại đan dược mà hắn biết được từ ký ức của Mạnh Ngọc Nương.
“Dưỡng Khí đan, Tụ Khí tán, những loại đan dược có thể giúp Võ sư nhanh chóng tăng tiến công lực, cũng có thể giúp Cổ sư chúng ta nhanh chóng tu luyện, nhưng những thứ này đều bị Đại Càn triều kiểm soát rất nghiêm ngặt, chỉ cho phép Võ Tiên thế gia kinh doanh. Từ đời ông nội ta, chúng ta chưa từng được ăn Dưỡng Khí đan… Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, nếu Cổ trùng có phẩm chất tốt, không cần ăn bất kỳ loại đan dược nào, trong vòng một hai năm cũng có thể có chân khí.” Trương Bưu nói.
“Vậy làm sao để phán đoán phẩm chất của Cổ trùng?”
“Điều này ta cũng không rõ lắm. Nếu biết trong người ký chủ có hai con Cổ trùng, thì Cổ trùng cường đại có thể áp chế Cổ trùng nhỏ yếu, chỉ cần Cổ trùng cường đại ăn no, Cổ trùng nhỏ yếu có ăn hay không cũng không sao cả, cho dù có bị chết đói cũng không tổn thương đến ký chủ.”
“Lại còn có loại quy tắc này sao?”
“Đương nhiên là có rồi... Cá lớn nuốt cá bé, ở đâu cũng như nhau cả thôi. Đối với Cổ trùng mà nói, ký chủ chính là địa bàn, tự nhiên là Cổ trùng mạnh nhất làm chủ.”
“Thì ra là vậy. Nhân Cổ cộng sinh, Cổ trùng cường đại sẽ chủ động bảo vệ ký chủ khỏi bị xâm hại.”
“Trương Bưu huynh đệ... Vậy xin hỏi phẩm chất của Trư Lực Cổ như thế nào?”
“Cái này... Mỗi một con Cổ trùng đều không giống nhau, cho dù là dùng chung một phương pháp bồi dưỡng cũng có con mạnh con yếu. Ta có được Trư Lực Cổ mới chỉ nửa năm, đã có được khí cảm, nhưng Tam thúc ta có được Trư Lực Cổ bảy năm rồi mà vẫn chưa có chút khí cảm nào.”
“Cùng một loại Cổ trùng, vậy mà lại có khác biệt lớn đến vậy.”
“Ha ha... Phụ thân ta vẫn thường nói đừng nói là Cổ trùng, giữa người và người cũng có khác biệt rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả khác biệt giữa người và chó.”
“Ta nói này Cửu Cát huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng nên suy nghĩ nhiều làm gì, chúng ta có thể sống, mỗi ngày có thịt ăn, không đến mức bị Cổ trùng cắn trả là đã tốt lắm rồi.”
Nói đến đây, Trương Bưu cau mày nhìn Cửu Cát, nói: “Cổ sư muốn ẩn nấp ở triều đình Đại Càn mà không bị phát hiện, điều quan trọng nhất chính là phải nuôi Cổ trùng cho tốt. Ta chỉ cần ăn thịt heo, Tiểu Thúy chỉ cần ăn gan heo, còn ngươi...”
Trương Bưu nhớ tới cảnh tượng Cổ trùng của Cửu Cát nuốt não người, không khỏi rùng mình.
Cổ trùng của hắn ta lại muốn ăn não người...
Giết nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị người của Dạ Hành ti phát hiện ra manh mối.
Đây chính là một quả bom hẹn giờ.
Phải tránh xa ra!
Chờ khi nào mọi chuyện lắng xuống thì phải rời đi sớm một chút.
Ngày thứ năm sau vụ huyết án diệt môn Phan phủ.
Ba chiếc xe ngựa từ trấn Liễu Dương tiến đến.
Trên chiếc xe ngựa dẫn đầu có cắm một lá cờ mang chữ “Lương”.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Hà Thục Hoa người mặc áo trắng bước xuống.
Một đám võ phu hùng hổ xông vào Phan phủ.
Sau một hồi thương lượng, đám bộ khoái đóng ở Phan phủ lần lượt rời đi.
Hà Thục Hoa đi thẳng đến phòng của Mạnh Ngọc Nương.
Bố trí trong phòng vẫn không có gì thay đổi.
Nàng ngồi xuống giường, đưa tay lấy chiếc chìa khóa giấu trong hốc tối dưới gầm giường.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa, Hà Thục Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi đến góc phòng, tra chìa khóa vào ổ.
Rắc một tiếng.
Cánh cửa ngân khố mở ra.
Trong ngân khố vàng bạc châu báu chất đầy ắp, duy chỉ có thứ quan trọng nhất là sổ sách thì không thấy đâu.
Tại sao lại không có sổ sách?
Nhị nương sẽ giấu sổ sách ở đâu?
Hà Thục Hoa nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
Cùng lúc đó.
Ở trấn Liễu Dương, Tiểu Vinh lại dán thêm một tấm bảng thông báo, người dân hiếu kỳ kéo đến xem rất đông.
Trương phủ.
Sau khi biết Cổ sư căn bản không cần tu luyện pháp môn dẫn khí nhập thể, Cửu Cát bèn cất cuốn “Dẫn Khí Dưỡng Mạch Quyết” mà phụ thân phải vất vả lắm mới sao chép được lên giá sách, sau đó quay về tiểu viện của mình tiếp tục luyện phi đao.