Chương 43 - Vòng phỏng vấn cuối cùng 1
Giờ đây, kỹ thuật phi đao của Cửu Cát ngày càng tiến bộ, cho dù cách xa hai mươi bước cũng không hề bắn trượt.
Cửu Cát liên tục ném phi đao, rèn luyện bốn chữ “quen tay hay việc” đến mức thuần thục.
Đột nhiên.
Một chiếc lá cây quế trong sân rơi xuống.
Vèo!
Cửu Cát ném phi đao ra. Phi đao xuyên qua chiếc lá, ghim thẳng lên tấm ván gỗ.
“Thiếu gia giỏi quá!” Tiểu Thúy đứng bên cạnh kêu lên kinh ngạc.
“Chỉ là may mắn thôi, đi nhặt đao về đây.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lúc Tiểu Thúy cúi người nhặt phi đao.
“Thiếu gia... Lão gia gọi người đến thư phòng.” Giọng nói của võ phu Lục Đào từ ngoài tiểu viện vọng vào.
“Ta đến ngay.”
Cửa tiểu viện của Cửu Cát khóa then cài rất chắc chắn, chỉ có thể mở từ bên trong, nên sau khi Lục Đào truyền lời xong liền rời đi.
Cửu Cát lau mồ hôi trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chống gậy dò đường đi đến thư phòng.
Trong thư phòng.
“Vừa rồi, ta thấy có một tấm bảng thông báo được dán ở ngoài kia.”
“Thông báo truy nã tội phạm sao?”
“Không phải... Là thông báo của Võ Tiên thế gia Lương gia.”
“Nội dung là gì ạ?”
Trương Hiếu Kính nghiêm mặt nói: “Võ giả tu luyện cần dùng đến một số dược liệu đặc thù, những dược liệu này rất quý hiếm, không thể trồng trong vườn thuốc được mà chỉ có thể tìm thấy trong tự nhiên...”
“Vì vậy, khắp nơi trong Đại Càn vương triều đều có người đi hái thuốc. Dược liệu sau khi được thu mua sẽ được bán cho các tiệm thuốc ở các thị trấn, sau đó lại được chuyển từ các tiệm thuốc ở thị trấn lên các cửa hàng ở huyện thành, rồi từ huyện thành chuyển lên tỉnh thành, cuối cùng tập trung vào tay Võ Viện hoặc các Võ Tiên thế gia.”
“Công việc buôn bán dược liệu này là ngành nghề đặc biệt, chỉ những ai được Võ Tiên thế gia ủy quyền mới được phép kinh doanh. Nếu không được Võ Tiên thế gia ủy quyền mà tự ý thu mua hoặc buôn bán dược liệu cho võ giả tu luyện, sẽ bị coi là hành động khiêu khích Võ Tiên thế gia, chắc chắn sẽ bị Võ Tiên thế gia phái cao thủ truy sát!”
“Trước đây, ở trấn Liễu Dương chúng ta, Phan gia là người được ủy quyền kinh doanh độc quyền loại dược liệu này cho Lương gia, kiếm được rất nhiều tiền. Đáng tiếc, bọn họ lại chọc phải gã đồ tể không biết điều Trương Bưu, kết quả bị diệt môn. Bây giờ, bọn họ không thể tiếp tục đảm nhiệm trọng trách này nữa. Vì vậy, Lương gia quyết định tìm kiếm một gia đình khác ở trấn Liễu Dương để giao phó công việc làm ăn béo bở này. Nếu ai có thể giành được quyền kinh doanh này, đời đời kiếp sau sẽ được giàu sang phú quý.”
“Trên thông báo có nói cần điều kiện gì mới có thể giành được quyền kinh doanh này không?” Cửu Cát hỏi thẳng.
“Ngành nghề béo bở như vậy, đương nhiên là phải có điều kiện. Tuy nhiên, trên thông báo không nói rõ, chỉ nói nếu ai có hứng thú với công việc kinh doanh này thì đến Phan phủ phỏng vấn trong ngày hôm nay, quá hạn sẽ không được tiếp nhận.”
“Chúng ta nhất định phải giành được quyền kinh doanh này.” Cửu Cát nói.
“Đúng vậy... Nhà chúng ta tuy không có võ giả, nhưng lại có ngươi là Cổ sư, sau này có thể dùng dược liệu để nuôi Cổ.”
“Ha ha... Phụ thân, không có phương thuốc, chỉ có dược liệu thì làm sao mà dùng được?”
“Nói cũng phải. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn giành giật công việc kinh doanh này. Ta e rằng ở trấn Liễu Dương có rất nhiều người muốn làm.”
“Hay là chúng ta cứ đến đó xem sao, dù sao cũng phải thử một lần.”
“Được... Phan phủ ở ngay bên cạnh, chúng ta cùng qua đó.” Trương Hiếu Kính phấn khởi nói.
Cửa lớn Phan phủ mở toang.
Hai tên võ phu mặc áo vàng đứng canh giữ ở cửa.
Trương Hiếu Kính dẫn con trai đi vào bên trong.
“Hai người đến phỏng vấn sao?” Tên võ phu canh cửa hỏi.
“Đúng vậy, Trương gia chúng tôi ở trấn Liễu Dương muốn giành được quyền kinh doanh dược liệu.”
“Vào trong xếp hàng đi.”
“Đa tạ.”
Vừa bước vào trong sân.
Cửu Cát phát hiện trong đại sảnh của Phan phủ đã có rất nhiều người xếp hàng.
Nhiếp bộ khoái dẫn theo một đám bộ khoái đang đứng duy trì trật tự.
Võ Tiên thế gia Lương gia chiêu mộ dược thương, quan phủ cũng phải phái người đến duy trì trật tự, điều này cho thấy Võ Tiên thế gia hoàn toàn nằm trên phủ nha.
Nhìn thấy bộ khoái đang đứng duy trì trật tự, Trương Hiếu Kính cũng nghiêm mặt lại, dẫn Cửu Cát đi về phía cuối hàng.
Hàng người cũng không dài lắm, chỉ có mười mấy người.
Dù sao thì thông báo cũng mới được dán lên không lâu, hơn nữa chỉ phỏng vấn trong ngày hôm nay.
Nói cách khác.
Người dân ở các thị trấn lân cận hoặc các thôn xóm xung quanh gần như không có cơ hội đến phỏng vấn.
Điều này cũng có nghĩa là Lương gia muốn tìm một hộ gia đình bản địa ở trấn Liễu Dương để thay mặt bọn họ thu mua dược liệu.
Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến phỏng vấn, bởi vì trên thông báo không nói rõ là phải là gia đình giàu có, chỉ cần biết chữ, đọc hiểu nội dung thông báo đều có thể đến tham gia. Ai cũng biết đây là một công việc béo bở, chỉ cần giành được quyền kinh doanh dược liệu ở trấn Liễu Dương, trong chớp mắt sẽ trở thành Phan gia thứ hai, trở thành gia tộc giàu có nhất nhì trấn Liễu Dương.