Chương 61: Quá khứ của Trương gia 2
Chương 61: Quá khứ của Trương gia 2Chương 61: Quá khứ của Trương gia 2
Lúc Cửu Cát đang giám sát công việc, một nha hoàn xa lạ đến tìm hắn, nàng ta nói: “Thiếu gia... Lão gia cho gọi người.”
“Giọng của ngươi rất lạ, ngươi là người của Phan phủ sao?” Cửu Cát hỏi.
“Vâng... Thiếu gia, ta tên là Xuân Mai.”
“Lão gia bảo ta đến đón người.” Xuân Mai đáp.
“Vậy ngươi đến dìu ta đi.” Cửu Cát đưa tay ra.
Xuân Mai vội vàng dìu Cửu Cát, chậm rãi rời đi...
Xuân Mai dẫn Cửu Cát đến từ đường của Phan gia.
Trương lão gia đang ngồi trên ghế thái sư, xung quanh là đám người hầu của Phan phủ.
Giờ bọn họ đã hoàn toàn thần phục Trương lão gia, còn ông ta cũng tin tưởng bọn họ, ngay cả sự an toàn của bản thân cũng giao cho hai tên võ phu của Phan phủ.
“Con trai, con đến rồi.” Trương lão gia đứng dậy.
Cửu Cát mỉm cười, khí thế của phụ thân thật sự không tệ, lúc không có tiền, ngay cả ăn thịt cũng tiếc, giờ có tiền, lại bắt đầu bày đặt.
“Phụ thân cho gọi, không biết có chuyện gì?” Cửu Cát chắp tay hỏi.
“Vào trong với ta.” Trương lão gia đẩy cửa từ đường.
Trước khi vào trong, Cửu Cát liếc nhìn tấm biển treo trên cửa. Trên tấm biển không còn là bốn chữ “Phan gia từ đường” nữa, mà là bốn chữ “Trương gia từ đường”.
Két...
Cửa từ đường đóng lại.
Cửu Cát đi theo phụ thân vào trong.
Trong từ đường chỉ có một bài vị.
Cửu Cát nhận nén hương từ tay phụ thân, thắp lên, sau đó dập đầu ba cái.
Trên bài vị là ba chữ “Vi Uyển Thu”.
Đây là bài vị của mẫu thân hắn.
Sau khi dập đầu, Cửu Cát nhìn bài vị của mẫu thân, hỏi: “Phụ thân... Rốt cuộc mẫu thân chết như thế nào?”
AI...”
Nhớ đến chuyện cũ, Trương lão gia thở dài, một lúc sau, ông ta mới nói: “Năm đó, con còn nhỏ... Nói đơn giản, mẫu thân con bị đại bá con giết chết, còn đại bá con bị cậu con giết chết...”
“Ta sinh ra trong một gia tộc lớn, tên là Thanh Nhạc Trương gia...”
“Thanh Nhạc sơn ở gần Lưu Hương thành, dưới chân núi có rất nhiều gia tộc lớn, Thanh Nhạc Trương gia chính là một trong số đó..."
“Tằng tổ phụ của con, Trương Chấn Vân, có tu vi Nhất phẩm Võ sư, Thanh Nhạc Trương gia có rất nhiều Võ sư, hơn nữa, Thanh Nhạc Trương gia là Võ sư thế gia, cho nên, bọn họ có hơn vạn mẫu ruộng tốt dưới chân Thanh Nhạc sơn...”
“Có nhiều ruộng tốt như vậy, con cháu Thanh Nhạc Trương gia không cần phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, chỉ cần có linh mạch là sẽ được bồi dưỡng, còn nếu không có linh mạch...”
Nói đến đây, Trương lão gia tự giễu cười.
“Con cháu Thanh Nhạc Trương gia không có linh mạch thì chẳng khác nào bùn đất, không ai quan tâm, nếu là con cháu dòng chính, có thể được sắp xếp cho một công việc tốt, còn nếu không thì chỉ có thể làm ruộng cả đời...”
“Ta cũng không có linh mạch... May mắn là ta là con cháu dòng chính, cho nên từ nhỏ đã được học hành tử tế, khi trưởng thành, được sắp xếp đến tỉnh thành làm quan, từ đó về sau, gia tộc không còn quan tâm đến ta nữa, chỉ có phụ mẫu thỉnh thoảng đến thăm ta một hai lần.”
“Ta làm việc ở tỉnh thành được năm năm thì phụ mẫu qua đời, nghe nói bọn họ chết trận ở Mông Trạch...”
“Từ đó về sau, ta càng ít liên lạc với gia tộc, thỉnh thoảng có vài huynh đệ đến thăm ta, nhưng bọn họ đều là Võ sư, còn ta là quan văn, bọn họ nói chuyện võ học, còn ta nói chuyện quan trường, hai bên không có tiếng nói chung, dần dần, quan hệ cũng phai nhạt...”
“Nhưng dù sao cũng là người thần, mỗi năm, ta vẫn về nhà để cúng bái tổ tiên...”
“Sau đó, ta gặp mẫu thân con, nàng cũng giống như ta, là con cháu dòng chính của một gia tộc lớn, bởi vì không có linh mạch nên bị đuổi ra khỏi nhà...”
“Sau đó, ta mới biết, năm mà phụ mẫu ta chết trận, rất nhiều Võ sư của Trương gia cũng chết trận, tằng tổ phụ của con cũng chết trong trận chiến đó, Thanh Nhạc Trương gia tổn thất nặng nề, không còn cường thịnh như xưa, mấy năm sau đó, bọn họ bị các Võ sư thế gia khác chèn ép, phải nhường rất nhiều lợi ích...”
“Năm đó, ta dẫn theo con và mẫu thân con về Thanh Nhạc Trương gia cúng bái tổ tiên, vừa hay gặp đại bá con bị người của Vi gia làm nhục, hắn ta tức giận, không biết trút giận vào đâu, khi biết mẫu thân con là người của Vi gia, hắn ta đã ra tay đánh chất nàng...” Nói đến đây, Trương lão gia bật khóc.
Cửu Cát vỗ vai phụ thân, không nói gì.
Một lúc sau.
Trương lão gia lau nước mắt, nói tiếp: “Từ sau chuyện đó, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Thanh Nhạc Trương gia, không bao giờ trở về nữa...”
“Mười năm sau, khi con mười một mười hai tuổi, ta nhận được tin tức, Thanh Nhạc Trương gia đã bị diệt môn, tất cả Võ sư đầu bị giết, hơn vạn mẫu ruộng tốt đều bị Vi gia chiếm đoạt, còn những người không có linh mạch của Thanh Nhạc Trương gia đầu trở thành tá điền, phải đi làm thuê, cuộc sống vô cùng khốn khổ, người giết đại bá con chính là cậu con, Vi Khôn Sơn.”