Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 62: Giả Tử Đan 1

Chương 62: Giả Tử đan 1 Chương 62: Giả Tử đan 1Chương 62: Giả Tử đan 1

Nghe xong câu chuyện của phụ thân, Cửu Cát trầm mặc.

Hắn không cảm thấy căm hận, chỉ thấy hoang đường.

Một Võ sư thế gia cường đại lại dễ dàng sụp đổ như vậy, bị các gia tộc khác thôn tính, còn phụ thân hắn, bởi vì là người thường, nên may mắn thoát chết.

“Phụ thân... Giờ Vi gia thế nào rồi?” Cửu Cát tò mò hỏi.

“Ta không rõ lắm, nhưng nghe nói hình như trong tộc có một vị Võ Tiên.”

“Nói như vậy, Vi gia là Võ Tiên thế gia.”

“Không! Võ Tiên thế gia cũng có sự khác biệt, có gia tộc quanh năm đầu có Võ Tiên tọa trấn, còn có gia tộc phải cử Võ Tiên duy nhất trong tộc đến Mông Trạch đánh trận với Yêu tộc.”

“Vì sao?”

“Ta làm sao biết được, đó không phải là chuyện mà ta có thể biết.” Trương lão gia lắc đầu.

“Trong “Cửu Châu Anh Hùng Truyện” có nói, Yêu tộc ở Thương Sơn mới là kẻ thù lớn nhất của nhân loại, tại sao phải tấn công Mông Trạch?”

“Trong sách không phải đã nói rồi sao? Dùng máu của anh hùng nhân tộc để mở rộng lãnh thổ.”

“Phụ thân từng nói đọc sách trăm lần, không bằng không đọc, không biết ý của người là gì?”

“Yêu tộc ở Mông Trạch cách chúng ta quá xa, chúng ta suy đoán làm gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả.” Trương lão gia trách móc.

“Ta gọi con đến đây là muốn nói cho con biết, từ nay về sau, chúng ta sẽ lập gia tộc riêng, chúng ta là Liễu Dương Trương gia, ta là đời thứ nhất, con là đời thứ hai, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào với Thanh Nhạc Trương gia, từ hôm nay trở đi, chúng ta đã có từ đường riêng, sau này, con cháu chúng ta sẽ được thờ cúng ở đây...”

“Từ đường là cội nguồn của gia tộc, phải giữ gìn cẩn thận, đừng giống như Phan gia, hơn chục tấm bài vị bị Ngô đại nương đem ra làm củi đốt.” Trương lão gia cảm khái nói.

“Phụ thân... Con hiểu rồi.” Cửu Cát gật đầu.

“Con trai, con không hiểu. Một gia tộc muốn lưu truyền đời đời kiếp kiếp, con cháu phải vào từ đường tế bái tổ tiên, điều quan trọng nhất chính là phải có con nối dõi!”

“Ta chỉ có một đứa con trai là con, nếu con xảy ra chuyện, Liễu Dương Trương gia sẽ tuyệt hậu, gia tộc lưu truyền đời đời kiếp kiếp chỉ là chuyện cười, cho dù có từ đường cũng chẳng có ai tế bái, còn không bằng không có.” Trương lão gia tự giễu.

“Con trai, con hiểu ý ta chứ? Hàn Ngọc Nhi đã chết rồi, mau chóng tìm một người vợ khác, sinh con đẻ cái, để cho Liễu Dương Trương gia chúng ta ngày càng lớn mạnh, một gia tộc muốn hưng thịnh thì phải có nhiều con cháu, nếu không, chỉ cần gặp chút sóng gió là sẽ tuyệt hậu...” Trương lão gia chân thành nói.

Yêu cầu của phụ thân cũng không quá đáng...

Cửu Cát đồng ý, đồng thời hứa hẹn sẽ cố gắng.

Còn chuyện cưới vợ thì miễn đi.

Lúc nào có kết quả, lúc nào cho danh phận.

Giờ mọi chuyện của Trương gia vẫn chưa đâu vào đâu, cưới vợ về chỉ thêm rắc rối.

Két...

Cửu Cát đẩy cửa từ đường, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này.

Một tên võ phu xa lạ bưng một miếng sắt đen sì đến trước cửa từ đường, hắn ta cung kính nói: “Lão gia... Ngô đại nương lúc chẻ củi ở nhà kho, đã nhặt được một miếng sắt, trên đó có chữ, chúng ta không biết chữ, nên mang đến đây để cho lão gia xem.”

“Đưa ta xem.” Trương lão gia nói.

Tên võ phu kia vội vàng bước vào, cung kính đưa miếng sắt cho Trương lão gia.

Ông nhìn thoáng qua, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ai đã nhìn thấy miếng sắt này?”

“Ngoài Ngô đại nương ra thì chỉ có tiểu nhân, nhưng tiểu nhân không biết chữ.” Tên võ phu đáp.

“Ta nhớ ngươi tên là Vương Ủy?”

“Vâng.”

“Từ nay về sau, ngươi hãy đi theo ta.” Trương lão gia nói. “Đa tạ lão gia coi trọng.” Vương Uy kích động nói.

Trương lão gia cất miếng sắt đi, sau đó bước ra khỏi từ đường, nói với một tên quản gia đứng bên ngoài: “Lý quản gia... Thưởng cho Vương Ủy và Ngô đại nương mỗi người năm lượng bạc.”

“Vâng.” Lý quản gia, một người đàn ông gầy gò, có râu dê, cung kính đáp.

“Con trai, đi đến thư phòng với ta.” Trương lão gia phân phó.

Dưới sự vây quanh của đám người hầu.

Hai cha con đi đến thư phòng mới, thư phòng ở đây rộng hơn, sách cũng nhiều hơn. Tuy rằng Phan Trường Vân không đọc sách, nhưng phụ thân hắn ta, Phan Nguyên Thọ, lại sưu tầm rất nhiều sách thuốc, giờ những quyển sách đó đầu thuộc về Trương lão gia.

Đám người hầu không được vào thư phòng, chỉ có thể đứng bên ngoài.

“Đó là thứ gì?” Cửu Cát nhịn không được, tò mò hỏi.

“Con xem đi.” Trương lão gia đưa miếng sắt cho Cửu Cát.

Trên miếng sắt là một phương thuốc được khắc bằng chữ rất nhỏ.

Tên là “Giả Tử đan”.

Sau khi uống thuốc này, có thể giả chết ba ngày, sau ba ngày sẽ tự động tỉnh lại.

“Chẻ củi sao có thể chẻ ra được thứ này?” Cửu Cát khó hiểu hỏi.

“Con có biết hôm nay Ngô đại nương chẻ củi gì không?”

“Chẳng lẽ... Là bài vị của Phan gia?” Cửu Cát kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy... Sau khi đưa bài vị của mẫu thân con vào từ đường Trương gia chúng ta, đương nhiên phải xử lý những thứ cũ.”
Bình Luận (0)
Comment