Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 107



- " Bác sĩ Từ Niên, Mạc tiên sinh tỉnh rồi ạ "- Tiếng y tá riêng phụ trách cho Mạc Cao Kì hớt hải cất lên, lát sau đã có đội ngũ Bác sĩ chuyên nghiệp có mặt đầy đủ ở phòng bệnh của hắn. Cố Từ Niên nhìn Cao Kì ánh mắt mơ màng mở nhìn lên trần, anh tiến đến cầm chiếc đèn chuyên dụng của bác sĩ soi chiếu kiểm tra nơi đồng tử của hắn.

- " Các phản ứng khác thế nào?"

- " Máy đo cho thấy ngài ấy hoàn toàn bình thường, nhịp tim chạy đều ổn định, chỉ là chưa có nhận thức tỉnh táo hoàn toàn"

- " được rồi." - Từ Niên hắng giọng, anh giơ bàn tay trước mặt hắn, tiến trình dò xét.

- " Mạc Cao Kì nhận rõ đây là số mấy chứ"

Ánh mắt hắn mơ màng nhìn Từ Niên rồi đến tay hắn khẽ gật đầu, anh than nhẹ " tốt rồi"

- " Để bệnh nhân nghỉ ngơi, 2 giờ sau tiến hành kiểm tra lại"

Các y tá vừa lui ra, ngoài cửa lại xuất hiện tiếng guốc kêu, đó không ai khác là Lucy, nhìn vài giọt mồ hôi lăn trên má cô, có thể thấy cô đã đi đến đây với vận tốc nhanh nhất.

- " Từ Niên thế nào rồi?" - cô nhẹ giọng hỏi. Sau khi cứu Hạ Vy và được lão Vương sơ cứu và đưa về Thượng Sa chữa trị vết thương, Mạc Cao Kì đã trong trạng thái hôn mê, bất tỉnh hoàn toàn, may thay vẫn cứu được, chỉ trách hắn dù đau nhưng lại cố chịu đựng.

- " không tệ, gãy xương chân, các vết thương sau lưng bị tím có dấu hiệu tụ máu, trên bả vai đùi là một viên đạn, cánh tay, eo và vết dao xén đều đã được xử lí, chỉ là tỉnh dậy sau một tuần phẫu thuật và các vết thương nên cơ thể chưa cử động dễ dàng được. Còn cô ấy thế nào rồi?"

- " vô vọng thôi"- Lucy lắc đầu một cách bất lực, cô thở dài không ngừng. "Cô ấy" mà Từ Niên nhắc tới ở đây không ai khác là Hạ Vy.

- " Anh có nhớ thuốc trước đó anh tiêm cho anh không, liều mà chúng ta gọi là Ethly ấy"


- " nhớ" - tại sao anh lại không nhớ cho được, anh chính là con chuột bạch đầu tiên thử nghiệm thuốc đó của Lucy, hậu quả của thuốc đó thật đáng sợ, chiếc thẻ vàng của anh cũng từ đó mà đi dần đi dần.

- " nó có tác dụng trong 15 phút, khiến người khác mê muội, ai là người đầu tiên họ nhìn thấy hay nghe thấy thì họ sẽ tuân mệnh mọi điều lệnh mà họ ban" - ánh mắt Lucy đầy vẻ đăm chiêu suy luận.

- " không phải Mạc Cao Kì gặp Hạ Vy trong tình trạng mất ý thức hoàn toàn sao"

- " dễ hiểu thôi, sau khi kiểm tra và cố gắng hút dịch thuốc trước đó cho thấy Lục Phong Thần đã quá lạm dụng thuốc này để điều khiển Hạ Vy dẫn đến cô ấy thậm chí đã quên mọi chuyện trước đó, kí ức đối với cô ấy bây giờ là vô cùng mơ màng. Cô ấy luôn ôm đầu, ép bản thân nhớ ra điều gì đó nhưng lại khiến tâm tình không ổn định, thuốc giải lão Vương cho cô ấy uống mà em chế chỉ là tạm thời làm chậm tác dụng của thuốc thôi, chứ không thể hóa giải, sau khi về đến Thượng Sa, Hạ Vy đã ngất đi, tệ hơn bây giờ cô ấy không khác một con búp bê vô hồn là mấy"

- " ý em thậm chí sau khi tỉnh dậy cô ấy rõ ràng đã nhìn thấy em"

- " đúng vậy Từ Niên, bản thuốc mà Hạ Vy bị tiêm đã có thêm chất nào đó khiến cô ấy như vậy, sự hòa tan pha trộn của thuốc khiến em chẳng thể nào tách chúng ra để tìm hiểu. Cứ thế này, Hạ Vy sẽ sống như một người không có cảm xúc mất"- Lucy bất lực nói, đối mặt với Hạ Vy hiện tại, cô thật sự đau lòng, nếu như là Mạc Cao Kì hắn chắc chắn sẽ chịu không nổi. Sự nhận thức Hạ Vy trước đó là do một phần dù quên, nhưng tình cảm của hắn và Hạ Vy vẫn luôn trong cô, phần nào khiến cô có cảm giác với hắn thôi, cho dù là vậy tihf không thể nào dùng cách này mãi được, quên mất mọi điều có khi quên luôn bản thân mình là ai chẳng khác nào là chết rồi sao.

- " Hạ..."

- " Mạc Cao Kì"- Từ Niên gọi tên hắn, một lần nữa cúi xuống kiểm tra cho Cao Kì, bàn tay hắn run run đưa lên, Lucy liền nắm lấy nó, ánh mắt chắc nịch đối lại với Cao Kì, cô hiểu hắn muốn nói gì.

- " Lucy này nhất định sẽ cố hết sức"

Sau câu nói của cô, Từ Niên nhận ra khóe miệng hắn đã hơi nhếch lên, tên này có thật sự là nhận thức chưa hoàn toàn ổn định không, Mạc Cao Kì lại một lần nữa thiếp đi, xem ra hắn đã thật sự cố gắng rất nhiều để cứu lấy Hạ Vy rồi, đúng là một kẻ cuồng yêu.

- " Lucy, em ổn không?" - Từ Niên tiêm thuốc cho Mạc Cao Kì xong liền dịu dàng đến ngồi bên Lucy, nhìn cô mệt nhọc như vậy, anh thật không khỏi đau lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vén vài lọn tóc rơi trên má cô, Lucy vẫn đăm chiêu trong suy nghĩ của mình, chỉ biết khi Từ Niên đi đến,theo thói quen cô liền ngả người vào trong lồng ngực của anh, hít lấy mùi hương vô cũng thoải mái, đôi khi còn có mùi thuốc ở bệnh viện.

- " Từ Niên, em nghĩ rồi nếu như Hạ Vy đã sống một cách mơ màng như vậy, thà rằng hãy để cô ấy quên hết đi và làm lại từ đầu"

- " ý em là lấy độc trị độc"

- " đúng vậy, em sẽ tiêm cho cô ấy thêm liều Ethly của chúng ta, tiêm liều lớn sẽ khiến cô ấy quên mọi thứ"

- " thậm chí là bản thân cô ấy"

- " đúng vậy, em biết làm vậy không đúng nhưng đây là cách duy nhất"

- "..."

- " em đã nghe Mạc Cao Kì thuật lại cuộc trò chuyện với vú nuôi cô ấy, tuổi thơ cô ấy mất cha mẹ quá sớm, việc sở hữu đôi mắt tím khác biệt với chúng ta khiến cô ấy bị gọi là kẻ lập dị và tẩy chay ở trường học, việc đó dẫn đến cô ấy từng bị trầm cảm, cũng chính vì đôi mắt ấy Hạ Vy lọt vào mắt Cổ lão, cuộc sống cô ấy như một địa ngục, rất nhiều lần bị đánh đập, bị phỉ báng, mãi cho tới khi gặp Mạc Cao Kì, nhưng tình yêu của họ bắt đầu cũng không thật sự đẹp. Anh thấy đó chi bằng khiến cô ấy quên đi và chúng ta sẽ giúp cô ấy nhớ từng chút một, em tin Mạc Cao Kì sẽ khiến cô ấy yêu cậu ta một lần nữa, họ sẽ có một khởi đầu đẹp và tình yêu đẹp"- Lucy nhẹ nhàng trải lòng mình với Từ Niên, cô nắm lấy tay anh, xoa những vết chai sạn trên đó.

- " còn em, em có tin bản thân mình không? Lucy hãy làm nếu em cho rằng nó là đúng"

Một tia xúc động hiện lên trong mắt Lucy, cô biết dù cả thế giới chống lại mình thì Từ Niên sẽ luôn ở bên cô, nhất định là vậy. Họ đã mất gần 10 năm để đến bên nhau, để có được ngày hôm nay. Cô choàng tay ôm lấy hắn, giờ đây trông Lucy thật yếu đuối, như một cô gái bé nhỏ rất cần sự che chở của Từ Niên.

- " Thất lễ..."- một tiếng nói vang lên từ ngoài cửa phòng bệnh.

- " lão Vương"

- " Anh..."

Từ Niên khẽ chíu mày, lão Vương này thật xuất hiện không đúng lúc, Minh Triết đi lướt qua anh, khẽ cười chỉ nói câu.


- " Bất mãn cũng vô dụng thôi"

- " Kim Thiên Ý chị ấy đâu anh"

- " chịu"

- " Anh hai, đừng nói là anh yêu người ta đến nỗi nhốt luôn giữ riêng mình rồi nhé"- Từ Niên cười trừ, xem ra trong ba anh em trai hiện tại chỉ có Từ Niên là tình yêu yên bình nhất.

- " Chú bớt xấu tính đi" - Minh Triết ngả người xuống ghế sofa, ánh mắt lướt qua Mạc Cao Kì.

- " Anh yên tâm, cậu ta vẫn sống"

Minh Triết xoay điếu thuốc, dù cầm nhưng anh cũng chẳng có ý định hút, ánh mắt anh đầy vẻ đăm chiêu và độc đoán, nhận thấy sự im lặng của Minh Triết, Lucy liếc nhìn Từ Niên rồi mới hắng giọng lên tiếng.

- " Anh không định giết Hạ Vy đấy chứ?"

Câu hỏi vừa thoát ra, Minh Triết nhìn chằm chằm Lucy rồi khẽ cười, dập nát điếu thuốc trong tay.

- " nếu anh bảo anh có ý định đó thì mấy đứa sẽ làm gì "

- " Minh Triết, anh luôn âm thầm thay bọn em trừ khử mối nguy hại đến cuộc sống, nhưng Hạ Vy cô ấy không phải như vậy"

- " lần 1 là Cổ Lão, lần 2 là Lục Phong Thần, em có dám chắc sẽ không có lần 3"

Lucy và Từ Niên ái ngại nhìn nhau, điều này họ thật sự không chắc, tự bản thân họ nhận thấy tình yêu của Mạc Cao Kì và Hạ Vy đã quá nhiều sóng gió. Hơn nữa, ai mà không biết rằng Mạc Cao Kì có quá nhiều kẻ thù trên thương trường, không những thế họ cũng không biết rõ ràng về thân phận của Hạ Vy.

- " anh không định nể mặt Mạc Cao Kì. Anh có dám chắc ra tay với Hạ Vy rồi anh sẽ được yên bình"

Từ Niên tiến lên, lời nói đầy đe dọa đã báo trước hậu quả nếu như Minh Triết có ý định với Hạ Vy, anh rõ ràng là đang thay Mạc Cao Kì bảo vệ Hạ Vy và phật ý của Minh Triết, đây có thể nói là lần đầu tiên. Nhưng dù vậy anh cũng không dám chắc chắn rằng mình sẽ thay đổi được ý định của Minh Triết, ai gây hại cho gia đình lão đại, anh ta sẽ diệt trừ tận gốc. Minh Triết không phải là tên vô huyết vô lệ ( người không có lương tâm) nhưng đối với gia đình, anh tuyệt đối bảo vệ.

- " haha..." - Minh Triết cười như không cười. Lucy nhíu mày, cứ thế này tình cảm anh em sẽ càng ngạy rạn nứt thôi, Minh Triết quyền khuynh triều dã ( trong tay nắm quyền to lớn), bàn tay anh tựa Ngũ chỉ sơn ( ý chỉ chạy đâu cũng không thoát). Lucy khẽ thầm cầu mong, khi hay tay cô vừa năm lấy nhau, một giọng nói cất lên như xóa tan bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở này.

- " Minh Triết, anh cho rằng mình có thế động tay vào Hạ Vy sao?"

- " Kim Thiên Ý"

Không ngờ, không ngờ ông trời lại nghe thấy điều thầm cầu mong của Lucy, nếu nói tất cả mọi người phục tùng không dám trái ý Minh Triết thì sai rồi, hoàn toàn sai rồi, bởi Kim Thiên Ý chính là người đầu tiên luôn dám chống lại Minh Triết.

- " Chúng ta ra ngoài nói chuyện"

- " Chị..."

- " Yên tâm, Hạ Vy nhất định sẽ an toàn"- Thiên Ý cười nhẹ, cô gạt tay Lucy đi theo Minh Triết ra ngoài.

- " Lucy, hãy tin Thiên Ý, em nên nhớ Minh Triết có thể giết bất kì ai nhưng trừ Thiên Ý"

- " được"


Lucy gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi bên giường bệnh của Mạc Cao Kì, lặng lẽ nhìn từng vết băng bó trên người Mạc Cao Kì, không cần nói cô cũng biết hắn yêu Hạ Vy đến nhường nào, có khi yêu đến mức cuồng dại cũng nên.

Chằng biết đã có chuyện gì giữa Kim Thiên Ý và Vương Thiên Minh Triết nhưng khoảng nửa tiếng sau hai người đã quay lại phòng bệnh, không khó để nhận ra sự tức giận hiện rõ trên mặt Minh Triết xem ra lại bị Thiên Ý trêu tức rồi, anh bực dọc bước vào phòng bệnh, đứng trước Từ Niên âm trầm nói.

- " Nếu như Hạ Vy quên hết mọi chuyện, mọi việc sau đó hãy để cô ấy lựa chọn, ở hay đi không ai có quyền xen vào, kể cả là Mạc Cao Kì hay Thiên Ý."

Nói rồi không đợi câu trả lời của Từ Niên, anh liền nhanh chóng đi ra ngoài tạo một tiếng đóng cửa vô cùng to.

- " Thiên Ý rốt cuộc chị đã làm gì anh hai em vậy"

- " Chỉ nói vài câu thôi"

- " Tâm phục khẩu phục"

- " được rồi, mai chị sẽ bay sang Anh Quốc"

- " chị..."

- " Mấy đứa chăm sóc Mạc Cao Kì cho tốt để nó còn mau chóng dự hôn lễ của chị, lúc đó chị muốn nhìn thấy nó sánh vai cùng Hạ Vy"

- " Còn Vương Thiên Minh Triết thì sao"

Từ Niên không chút dè dặt hỏi, anh chắc mình đã nhìn thấy tia xao động trong mắt chị nhưng rất nhanh Thiên Ý đã khôi phục lại vẻ mặt như thường của mình.

- " chị và anh ta vốn là hai đường thẳng song song"

- " Chị..."

- " được rồi, không nói nữa, tiếc quá chị không được gặp Hạ Vy mong sẽ có dịp nói chuyện, chị khá là quý cô bé đó"

- " nhất định sẽ có dịp, bọn em hứa đó"

*****

Vote và follow mình nhé

Xin lỗi vì sự chậm trễ, dạo này sức khỏe au không được tốt lắm:(




Bình Luận (0)
Comment