Chương 176
Vừa nhìn thấy người đến, sắc mặt Phó Vi Trữ lại tái nhợt: “Bạc Thâm……? Sao anh lại ở đây?”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức nhìn thấy người đàn ông đó sải bước đến trước mặt mình.
Phó Vi Trữ vô thức muốn trốn đi, nhưng đã bị bóp cổ kéo lại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy: “Bạc Thâm, có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt người đàn ông trước mặt thật u ám, thậm chí ánh mắt còn tràn đầy sát khí, cả người u ám như quỷ dữ vừa bò lên từ địa ngục.
“Có phải cô là người đã gây ra những vết thương trên người Tinh Tinh không?”
Phó Vi Trữ sửng sốt, cảm thấy bàn tay trên cổ mình càng siết chặt hơn khiến cô ta lập tức hoảng loạn, vội vàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay Lệ Bạc Thâm: “Bạc…… Bạc Thâm, em không biết anh đang nói gì cả, anh mau buông em ra, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ: “Phó Vi Trữ, cô còn muốn diễn đến lúc nào hả?”
Sắc mặt Phó Vi Trữ đã vô cùng tái nhợt, cô ta cố tìm lời biện minh cho mình: “Em thật sự không biết gì cả, anh cũng biết em thương Tinh Tinh còn không hết, làm sao em có thể tổn thương con bé chứ? Em không biết anh đang nói vết thương nào cả! Em cũng không biết tại sao anh lại nghĩ đó là em làm, nhưng em thực sự bị oan mà, Bạc Thâm anh phải tin em!”
Dù cô ta có khóc hoa lê đái vũ* như thế nào đi nữa thì người trước mặt từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ.
Bàn tay to trên cổ cô ta không hề giảm đi chút sức lực nào.
Phó Vi Trữ gần như dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng thở được, vậy mà cô ta vẫn kiên trì không chịu thừa nhận.
Bây giờ chỉ vì nghi ngờ mà Lệ Bạc Thâm đã đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy, nếu thừa nhận, không biết con người này sẽ làm gì cô ta!
Lộ Khiêm đi theo sau lưng Lệ Bạc Thâm thấy sắc mặt Phó Vi Trữ đã tím tái, lồng ngực lên xuống càng lúc càng khó khăn, anh ta sợ thiếu gia nhà mình không cẩn thận giết người, liền vội vàng đi lên ngăn cản: “Thiếu gia, ngài buông ra đi. Nếu còn bóp nữa sẽ giết chết người đó!”
Lệ Bạc Thâm vẫn không có ý định buông tay.
Thậm chí lúc này Phó Vi Trữ đã không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt sẽ bóp chết cô ta.
Cuối cùng, Lộ Khiêm gần như dùng hết sức bước lên phía trước nắm lấy tay hắn, từ từ mở ra.
Phó Vi Trữ vốn đã mất hết sức, hắn vừa buông tay ra khỏi cổ là cả người cô ta trực tiếp ngã xuống đất, há miệng thở hổn hển.
Lệ Bạc Thâm chậm rãi lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn người đang ngã trên mặt đất: “Nếu cô thích diễn thì cứ tiếp tục diễn. Chờ Tinh Tinh bình phục lại, tôi tự nhiên sẽ hỏi con bé xem, nếu như con bé xác nhận là cô, tôi sẽ không tha cho cô!”
Nói xong, liền quay người bước đi.
Lộ Khiêm vội vàng đuổi theo.
Phó Vi Trữ ngồi bệt dưới đất hai tay tự ôm lấy cổ mình, vì sợ hãi quá độ mà nước mắt cứ rơi không ngừng, tuy nhiên trên mặt lại tràn đầy tức giận.
Tại sao đứa con hoang đó lại không chết đi?
Làm hại cô ta bây giờ phải lo sợ nó sẽ tố cáo mình!
Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra, Phó Vi Trữ cảm thấy hoảng sợ.
Sau khi ra khỏi nhà Phó Vi Trữ, Lộ Khiêm đi theo phía sau thiếu gia lên xe, nhưng trong xe lại hoàn toàn im lặng.
Vài giây trôi qua, Lộ Khiêm thận trọng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi thăm tiểu tiểu thư sao?”