Chương 177
Lệ Bạc Thâm thu hồi lửa giận, trầm giọng ra lệnh: “Trở về trang viên.”
Mặc dù khó hiểu nhưng Lộ Khiêm vẫn làm theo, lái xe đến trang viên nhà họ Lệ.
“Chờ ở đây.” Sau khi Lệ Bạc Thâm dặn dò xong liền bước xuống xe.
Chỉ một lúc sau, hắn lại sải bước ra ngoài, trên tay cầm một chiếc lọ tối màu.
Sau khi lên xe, hắn nói với Lộ Khiêm: “Tới chỗ Giang Nguyễn Nguyễn.”
Lộ Khiêm đồng ý.
…
Sau khi Lệ Bạc Thâm rời đi, Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nhìn Tiểu Tinh Tinh nằm trên giường, cô gọi Triều Triều và Mộ Mộ sang ở cùng cô bé, còn cô đi xuống lầu lấy hộp thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho Tiểu Tinh Tinh.
Hai đứa nhỏ cố gắng trêu chọc em gái một lúc nhưng đến cuối cùng vẫn không nhận được phản hồi gì cho nên cả hai đều có chút thất vọng.
Giang Nguyễn Nguyễn sờ đầu bọn nhỏ nói: “Phải từ từ em gái mới có thể khỏe lại, các con phải kiên nhẫn.”
Hai đứa nhỏ nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến không muốn rời mà xoay người về phòng.
Giang Nguyễn Nguyễn dỗ Tiểu Tinh Tinh ngủ.
Đang định nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa ở tầng dưới vang lên.
Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu nhìn xuống tầng dưới, khi nhìn thấy người đến, cảm thấy nghi ngờ: “Có chuyện gì sao? Tại sao anh lại quay lại đây?”
Lệ Bạc Thâm gật đầu: “Quay lại đưa thuốc cho Tinh Tinh, phiền cô giúp đỡ một chút.”
Nói xong, hắn đưa thuốc mỡ cho Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn cầm lên nhìn, nhận ra đây là một loại thuốc bôi trị thương quý giá từ nước ngoài, có tác dụng trị vết bầm tím rất tốt, vừa rồi cô bất mãn với Lệ Bạc Thâm thấy vậy cũng có chút nguôi ngoai.
Cô còn tưởng rằng người đàn ông này vì công việc mà bỏ đứa trẻ bị thương lại bên cạnh cô, vậy mà không ngờ người đàn ông này lại đi lấy thuốc cho Tiểu Tinh Tinh.
Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý dẫn Lệ Bạc Thâm lên lầu.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, Tiểu Tinh Tinh đã ngủ rồi, Giang Nguyễn Nguyễn sợ đánh thức cô bé cho nên động tác của cô vô cùng cẩn thận.
Lệ Bạc Thâm đứng ngoài cửa, hai tay đút túi, ánh mắt chậm rãi di chuyển từ người Tiểu Tinh Tinh đến bố cục căn phòng.
Phòng của Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, bên trong còn có vài con búp bê nhỏ, hình như là do hai đứa nhỏ kia mang qua, trông vừa giản dị lại ấm áp.
Sau khi ngắm nhìn một lúc, sự tức giận không thể tiêu tan trong lòng Lệ Bạc Thâm dần biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một chút ấm áp.
“Được rồi.” Giang Nguyễn Nguyễn bôi thuốc cho Tiểu Tinh Tinh xong thì đứng lại cẩn thận quan sát một lúc, thấy cô bé còn chưa tỉnh lại mới dám đứng dậy.
Ngay khi cô vừa quay lại lập tức bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Bốn mắt chạm nhau làm cả hai đều sững sờ.
Lệ Bạc Thâm gác lại suy nghĩ sau đó hơi cúi đầu: “Tôi mệt.”