Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 87

Edit: Tiểu Mật

Beta: Ahkung

Trên thuyền hoa trừ Tần Vị Trạch ra còn có Lữ Bất Chu cùng mấy vị trọng thần triều đình. Một bên là ca nữ đánh đàn ngâm xướng, một bên là những nữ tử uyển chuyển xuyên qua xuyên lại giữa các vị đại thần, thật là rất náo nhiệt.

Mà dựa sát vào bên cạnh Tần Vị Trạch là một nữ tử, nàng ta màu da tuyết trắng, môi đỏ tức giận, như một con chim nhỏ mà dựa vào người Tần Vị Trạch, trong tay giơ chén rượu đưa đến trước mặt hắn.

Thập Hoan nhìn nhìn, nhẹ giương khóe miệng. Nhìn bên kia oanh oanh yến yến, nàng biết, đây mới là sinh hoạt mà Tần Vị Trạch nên có. Chính là giờ phút này nàng lại cảm thấy dấu hôn lưu tại trên cổ nàng lại trở nên vô cùng châm chọc.

Không hề muốn đi xem hắn, cũng không muốn đi để ý tới hàn ý trong ánh mắt hắn, Thập Hoan vì chính mình mà rót một chén rượu, chậm rãi thưởng thức.

Theo ánh mắt nàng nhìn sang, Giản Hàn Chi tự nhiên cũng thấy được Tần Vị Trạch. Hắn nhẹ nhếch môi, không thể tưởng tượng được cư nhiên đụng phải Ninh Vương gia, thật đúng là trùng hợp. Hắn cười cười đối với Thập Hoan rồi nói: “Nàng tới, nếm thử cá sông này, hương vị thập phần tươi ngon.”

Thập Hoan không nghĩ tới Tần Vị Trạch nữa, ngược lại bắt đầu tiến công mỹ thực trước mắt.

“Quả thực là không tồi.” Nàng nếm một thử ngụm, tươi mới ngon miệng, nàng rất thích.

Nhìn lướt qua Tần Vị Trạch ở nơi xa, Giản Hàn Chi nhẹ nhàng nhìn Thập Hoan nói: “Đừng nhúc nhích.”

Không biết hắn muốn làm gì, nhưng Thập Hoan vẫn là ngồi nguyên. Giản Hàn Chi nhẹ cúi người, duỗi tay lau đi khóe miệng Thập Hoan. Động tác thân mật này hắn làm thập phần tự nhiên, chính là Thập Hoan gương mặt lại trở nên hơi hơi phát sốt.

Nhưng một bên kia Tần Vị Trạch trong giây lát liền nắm chặt nắm tay. Từ góc độ của hắn nhìn sang thì Giản Hàn Chi rõ ràng vừa mới hôn Thập Hoan! Con ngươi màu đen liền ngưng tụ gió lốc, gắt gao mà nhìn chằm chằm hai người bên kia.

Nàng không phải đã hồi phủ sao, cư nhiên lại tận dụng thời gian cùng Giản Hàn Chi ở chỗ này.

Nếu không phải hôm nay hắn có việc xã giao cần phải đến bờ sông này, thì có phải hay không đã bị nàng lừa bịp.

Bên kia nữ tử rúc vào người Tần Vị Trạch cũng cảm nhận được khí tức hắn biến hóa, nhất thời không dám tiến thêm, liền ngồi dậy đứng sang một bên. Nàng không rõ chính mình làm sai điều gì, chẳng lẽ là mình hầu hạ không tốt? Bằng không vì sao vị Ninh Vương gia này trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt?

Lữ Bất Chu cũng đã sớm phát hiện hai người bên kia, thuyền của bọn họ tuy rằng nhỏ nhưng  thập phần tinh xảo, trên mui thuyền điểm xuyết ánh đèn hình cá chiếu rọi khuôn mặt hai người, ở trong mắt người ngoài thì chính là phu thê nhà ai đang cùng nhau kết bạn ngắm cảnh.

Hắn lại nhìn Tần Vị Trạch, tuy rằng sắc mặt người này chưa từng thay đổi, chính là ánh mắt của hắn làm cho người ta run sợ thì lại thật rõ ràng.

Giả bộ cầm lấy chén rượu đi đến trước mặt hắn, Lữ Bất Chu nói khẽ: “Vị Trạch, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.”

Tần Vị Trạch thưởng thức chén rượu trên tay, cười lạnh một cái liếc liếc mắt nhìn hai người bên kia. “Yên tâm…… Bổn vương tự có chừng mực.”

Nàng vũ nữ kia nhìn thấy Tần Vị Trạch sắc mặt có chút hòa hoãn lại, liền tiếp tục cười duyên tiến lên.

-----

Tất cả mọi người đều đang bận việc thanh sắc nên cũng không có ai chú ý tới chút nhạc đệm nho nhỏ bên này. Bọn họ đều ở trên con thuyền, chỉ sau chớp mắt bữa tiệc liền kết thúc, từng người một tách ra đi về phía các hướng khác nhau để trở về.

Giản Hàn Chi tâm tình rất tốt, đem nàng đưa đến trước cửa tướng quân phủ, liền cười nói: “Tối nay cảm ơn ngươi đã chịu bồi ta.”

“Đừng nói vậy, có thể ngắm cảnh đêm vào ngày hôm nay thật đúng là khó có được, ta hẳn là nên đa tạ ngươi mới đúng.”

“Ngày mai là trung thu, trong cung Hoàng Thượng đã cho người bay tiệc, chỉ cần là quan viên tam phẩm trở lên đều phải mang theo gia quyến đến dự. Thập Hoan, khi đến nhớ đừng quên 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》 của ta.”

Nàng cười khẽ: “Yên tâm, ta tất nhiên sẽ nhớ mang đi cho ngươi.”

Hai người liền cáo biệt, từng người trở về nhà.

Khi Thập Hoan trở lại trong phòng thì Văn Xảo đã ngủ. Nàng một mình rót cho chính mình một ly trà, đột nhiên trong đầu liền hiện ra gương mặt Tần Vị Trạch kia. Nàng liền lắc lắc đầu, sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của chính mình. Nàng trốn hắn còn không kịp, làm gì có thể nghĩ muốn gặp hắn chứ.

-----

Ngày thứ hai là ngày lễ trung thu, Thập Hoan sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị, bởi vì buổi tối Hoàng Thượng ở trong cung mở tiệc, nàng cũng phải tham dự.

Nhìn Văn Xảo bận trước bận sau, Thập Hoan ngồi ở trên  ghế mà nhìn nàng ấy bận rộn. Nàng vốn dĩ cũng muốn đi hỗ trợ, chính là Văn Xảo sống chết cũng không đồng ý. Nhìn Văn Xảo xử lý cái váy dài vô cùng rườm rà kia, Thập Hoan trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Văn Xảo, chúng ta không nhất định là  phải mặc cái này.”

“Khó mà có được dịp ngày hôm nay Hoàng Thượng tổ chức yến tiệc, tiểu thư tất nhiên muốn trang điểm đến thật xinh đẹp, không thể để bị so sánh với người khác.”

Ở trong mắt Văn Xảo, tiểu thư nhà mình thập phần hòa ái dễ gần, không tự cao tự đại và cũng không bao giờ khó xử hạ nhân.

Thập Hoan dở khóc dở cười nói: “Chính là ngươi xem dây lưng này phức tạp như vậy, nếu như ta muốn đi nhà xí thì làm sao bây giờ?”

“Tiểu thư lại nói bậy.” Văn Xảo cười nói, “Nhân gia tiểu thư đều mặc như vậy, cũng không gặp ai mặc giống như tiểu thư. Này kiện váy bằng gấm Tô Châu màu hồng phấn may bằng chỉ bạc này chính là bộ tiểu thư thích nhất, nhất định phải mặc vào.”

Nhìn Văn Xảo bộ dáng không chút cẩu thả, Thập Hoan cũng không thể đả kích lúc nàng ấy đang tích cực. Nha đầu này dường như đã đem việc tham gia yến hội trung thu thành tham gia đại hội gặp mặt.

Thật vất vả thu thập thỏa đáng, Thập Hoan kéo kéo bộ váy dày nặng nề đang “gian nan” bước đi, đột nhiên nhìn thấy Văn Xảo đang ôm một hộp trang sức lại đây.

“Không phải chứ!” Thập Hoan có chút khó có thể tin được mà nhìn Văn Xảo.

“Tiểu thư, người cũng đừng quá kinh ngạc, trước kia cũng đều là mang những thứ này ha.” Văn Xảo nói.

“Văn Xảo, ngươi tha cho ta đi. Mang nhiều đồ như vậy, đầu này còn là của ta hay sao sao? Toàn bộ đây chính là cả một cái trang sức hộp đấy.”

Thập Hoan kiên quyết cự tuyệt việc đỉnh đầu toàn vàng bạc châu báu, quả thực chính là quá nặng. Nàng nhìn qua, từ bên trong chọn lấy một cái trâm lam ngọc (đá sapphire) mang ở trên đầu, trông thật vô cùng thanh lịch, đơn giản mà lại hào phóng.

Thu thập hết thảy thỏa đáng xong, Thập Hoan đi đến sảnh ngoài. Nàng liền nhìn thấy mọi người đều đã sớm chờ ở đó. Viễn Tướng quân và Hàn Thập Tuấn đều mặc quan phục. Còn Lý Ôn Uyển thân trên mặc áo ngắn màu tím, được dệt bằng gấm dập vân hoa mai, có dáng ngắn cổ tròn, viền áo xếp ly màu tím nhạt, bên dưới là váy có hoa văn tứ quý [1] đan xen nhau, bên ngoài còn khoác thêm áo choàng gấm màu đỏ viền chỉ bạc, nhìn qua vô cùng ung dung hoa quý.

[1] Tứ quý là bốn loài hoa Mai, Lan, Cúc, Trúc.

Thấy tất cả mọi người đều đã tới đủ, Hàn Kiêu nhìn nhìn canh giờ, không sai biệt lắm liền xuất phát.

Thập Hoan ngồi trên xe ngựa, rốt cuộc cũng là đến hoàng cung, trong lòng không khỏi có chút ẩn ẩn chờ mong.

Hàn Kiêu cùng Lý Ôn Uyển ngồi cùng một xe ngựa, mà Thập Hoan cùng Hàn Thập Tuấn ngồi trên một cái xe ngựa khác. Thấy bốn bề vắng lặng, Hàn Thập Tuấn liền cười hỏi: “Thập Hoan, tối hôm qua đi chơi có vui vẻ hay không?”

Nhìn hắn kia biểu tình thần bí hề hề, Thập Hoan nhịn không được giận hắn: “Ca, huynh cũng không biết là bởi vì huynh không đi, Hàn Chi rất  không vui đó.”

“Cái gì?” Hàn Thập Tuấn trừng lớn đôi mắt: “Huynh vốn dĩ rất muốn đi cùng hắn, nhưng tại gia hỏa này lần nào cũng nói để tới lần sau, sau huynh mới dần từ bỏ. Vậy mà hắn cư nhiên lại làm trò ở trước mặt muội tức giận***, thật không còn ra thể thống gì nữa!”

Chính là hắn lại đột nhiên nghĩ nghĩ, giống như có chỗ nào đó không đúng.

Quả nhiên nhìn Thập Hoan ở một bên cười trộm, Hàn Thập Tuấn liền cười nói: “Nhanh nhanh làm Hàn Chi cưới muội đi, tránh ngày nào cũng luôn khi dễ huynh.”

Hắn liền làm một cái mặt quỷ, Thập Hoan cùng hắn nói chuyện phiếm trong chốc lát.

Đi một lúc lâu, Hàn Thập Tuấn liền nhìn ra bên ngoài, nói: “Tới rồi.”

Thập Hoan từ trên cửa sổ của xe ngựa hướng ra phía bên ngoài mà nhìn lại, liền thấy tường thành nguy nga thập phần khí phái, gạch đỏ kim ngói, thủ vệ xếp hàng mặc nhung trang.

Này chỉ là một cái tường thành, liền ngăn cách hoàng gia cùng thường dân, cũng chính là ngăn cách hồng nhan nước mắt.

Qua tường thành thì chính là hoàng cung. Lại đi thêm chốc lát, mọi người liền ồn ào bước xuống xe ngựa, đi bộ tiến lên.

Lúc này đã có không ít người tới, các vị thái giám tiến lên để dẫn các vị đại nhân, phu nhân tới hồ Thái Dịch. Hôm nay là trung thu, vì muốn ngắm trăng mà Hoàng Thượng đã cố ý sai người đem cung yến tổ chức tại ngoại điện.

Thập Hoan vừa đi vừa ngắm nghía đánh giá hoàng cung. Nơi nơi đều là đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo. Cho dù là cây cột điêu khắc đều  sinh động như thật, một chút qua loa cũng không được.

Mặt trời đã lặn ở phía tây, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, mọi người ngồi ở vị trí của chính mình sổi nổi bắt chuyện với nhau.

Nhìn những cái đó thiên kim tiểu thư đều ghé vào đầu vào nói chuyện cùng nhau cười duyên, Thập Hoan ngồi xem cảm thấy thập phần thú vị.

Đột nhiên, nàng ở trong đông đảo các vị tiểu thư kia liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ―― Liên Đình Vân.

“Nàng không phải là bị cấm túc sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?” Thạp Hoan lén lút hỏi Hàn Thập Tuấn.

Hàn Thập Tuấn nhìn lướt qua bên kia, kết quả Thập Hoan nhìn thấy có mấy vị cô nương thẹn thùng mà quay đầu đi. Nguyên lai ca ca cũng như vậy đào hoa a.

“Hôm nay là trung thu, phụ thân nàng liền nhân cơ hội này cầu xin Thái Hậu thả Liên Đình Vân ra, cũng coi như là một nhà đoàn viên.”

Lâu không thấy Liên Đình Vân xuất hiện, nàng ta tựa hồ không còn ương ngạnh như trước. Nàng lẳng lặng mà nghe người chung quanh nói chuyện, lâu lâu chỉ mỉm cười một chút, cùng với Liên Đình Vân trong quá khứ mà Thập Hoan quen biết tựa hồ không phải là một.

Chẳng nhẽ sau khi cấm túc nàng ta đã hiểu ra được cái đạo lý gì?

Thập Hoan còn chưa nghĩ được gì thì đột nhiên thấy các vị tiểu thư đều an tĩnh, không hẹn mà gặp cùng nhìn về chung một phương hướng. Mà theo ánh mặt bọn họ nhìn lại, quả nhiên là Tần Vị Trạch đang bước tới.Hắn vẫn mặc trường bào như mọi khi, bên ngoài còn khoác thêm áo choàng bằng lụa tơ tằm đen huyền, tuấn tú mà phiêu dật, đôi môi mím chặt, đôi mắt phượng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Thập Hoan.

Lần đầu tiên thấy nàng chính thức trang điểm như thế, trang dung đẹp mà không tục, kia đôi mắt hắc bạch phân minh tò mò mà nhìn chung quanh hết thảy, tay ngọc trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm.

Mọi người thấy Ninh Vương gia tới, liền ồn ào tiến lên hành lễ. Mà những vị cô nương còn lại đều một đám tránh ở chỗ tối mà trộm nhìn Ninh Vương gia.

Hắn chính là người có quyền thế nhất Tần Nguyệt vương cũng là người quan trọng nhất. Mà Vương gia vẫn chưa thành gia, làm các cô nương chưa chồng đều không khỏi suy đoán, liệu người nào mới có thể làm Vương gia nhìn trúng đâu?

Thập Hoan cùng hắn ánh mắt giao nhau, chính là nàng thực mau liền dời đi.

Nhưng Tần Vị Trạch lại không thèm để ý, liền đi đến đứng trước mặt nàng: “Thập Hoan, nhìn thấy bổn vương vì sao không chào hỏi?”

Mọi người thấy Ninh Vương gia cư nhiên cùng một nữ tử nói chuyện, vô cùng tò mò đánh giá nữ tử này.Nhưng khi nhìn đến dung nhan của cô nương này thì không khỏi cảm khái trong lòng, cô nương này tướng mạo chính là nhất đẳng, cùng Vương gia thật rất xứng đôi.

“Ta đã chào hỏi qua, Vương gia chưa nhìn thấy mà thôi.”

“Nga? Bổn vương vì sao không có nhìn thấy?”

Thập Hoan nói: “Như vậy nhiều người cùng Vương gia nói chuyện, ngài làm sao có thể phân tâm mà chú ý tới ta đâu? Phỏng chừng tiệc tối liền mau bắt đầu rồi, Vương gia vẫn là hãy đi trước thì tốt hơn.”

Tần Vị Trạch cũng không vì vậy mà từ bỏ: “Tuy là nhiều người, mặc kệ ngươi có tin hay không, bổn vương tất nhiên có thể liếc mắt một cái tìm được ngươi.”

Cái này tính là đặc thù kỹ năng số một?

Chung quanh các cô nương ồn ào nhỏ giọng nghị luận, dò hỏi về thân thế lai lịch của cô nương này. Riêng Liên Đình Vân lại phá lệ an tĩnh, bên cạnh nàng ta là cô nương ăn mặc một thân màu lam nhạt váy dài đi qua hỏi: “Đình Vân, ngươi có biết cô nương kia là ai hay không?”

Liên Đình Vân vẫn chưa nói chuyện, chỉ là lắc đầu, không chịu nhiều lời một câu.

Bất quá nàng ta ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Tần Vị Trạch, thấy hắn dừng lại cùng Thập Hoan nói chuyện, không nhịn được siết chặt khăn lụa trong tay.

“Nàng hôm nay thực đẹp” Tần Vị Trạch chính là chưa bao giờ keo kiệt lời khen của mình.

“Vương gia chính là phong lưu phóng khoáng a, vô số các cô nương đều vì Vương gia khuynh tâm không thôi.”

Phong lưu phóng khoáng? Nàng là đang ám chỉ sự tình đêm qua sao?

Chính là tưởng tượng đến sự tình đêm qua, Tần Vị Trạch ánh mắt liền lạnh đi: “Đêm qua nàng cùng Giản Hàn Chi ở bên nhau.”

"Này liền đúng là như vậy thì sao, Vương gia có quyền đi thưởng cảnh đêm mà lại không cho phép ta đi?”

Nghe cái miệng nhỏ của nàng lại nói ra lời nói mà hắn không thích nghe, nhiệt độ quanh thân Tần Vị Trạch bắt đầu giảm xuống: “Nàng vẫn chưa hồi phủ, Hàn Thập Tuấn tới đón nàng chỉ là để ngụy trang, thật ra nàng chính là vì muốn cùng hắn gặp gỡ, bổn vương nói có đúng hay không?”

“Vương gia thật là kỳ lạ, ta cũng không từng hỏi qua Vương gia cùng ai ở bên nhau, Vương gia vì sao phải đề ra nghi vấn với ta? Chẳng lẽ thật là chỉ cho quan đốt lửa, mà không cho dân thắp đèn?”

Nghe xong nàng nói xong, Tần Vị Trạch ngược lại lại cười, như thế nào nghe những lời này cảm giác có chút hương vị chua chua.

Thập Hoan cũng đột nhiên ý thức được điểm này, nói chuyện như vậy thật là dễ dàng làm người hiểu lầm, chính là nàng cũng không có ý tứ này a.

“Sự tình đêm qua bổn vương sẽ cùng nàng giải thích sau.” Tần Vị Trạch ánh mắt bằng phẳng, không có một chút nào che giấu nói: “Chính nàng tốt nhất cũng cho bổn vương một lời giải thích rõ ràng vì sao nàng lại ở cùng Giản Hàn Chi!”

Nói đến nói đi, hắn vẫn là cứ cố chấp với việc này.

Đợi hồi lâu, cũng không thấy nàng giải thích gì, khóe miệng Tần Vị Trạch giương lên một nụ cười quỷ dị, liền ngược lại đi đến bên người Thập Hoan ngồi xuống.

Hiện tại ngồi cạnh Ninh Vương gia, phỏng chừng nàng sẽ bị ánh mắt của những cô nương đó chém thành trăm nghìn mảnh mất.

Nhìn trên cổ nàng quàng một cái khăn lụa màu tím nhạt, che khuất đi dấu hôn kia, Tần Vị Trạch cười nói: “Tiểu Thập Hoan, nàng nói xem nếu như khăn lụa trên cổ nàng đột nhiên rơi xuống, sẽ có chuyện gì xảy ra đâu?”

Nhìn hắn trầm ổn bộ dáng nắm chắc thắng lợi, Thập Hoan liền lập tức cởi ra khăn lụa trên cổ. Cư nhiên lại là trắng nõn như cũ, không có một chút ít dấu vết nào.

Nhìn thấy ánh mắt Tần Vị Trạch thay đổi, Thập Hoan trong lòng vô cùng cao hứng.

Đêm qua ánh mắt của Tần Vị Trạch nàng là nhìn thấy, sau khi trở về nàng đã cẩn thận mà suy nghĩ về những việc mà nàng đã trải qua. Dựa trên những hiểu biết của nàng về hắn, Tần Vị Trạch tất nhiên sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha cho nàng. Một khi đã như vậy, dễ lộ ra cho người khác biết nhất chính là dấu hôn trên cổ nàng. Chỉ cần bị người khác nhìn thấy, nàng chính là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất.

Cho nên trước khi dự tiệc, Thập Hoan đã làm tốt việc chuẩn bị. Thừa dịp Văn Xảo không chú ý, nàng nhanh chóng dùng chút phấn che khuất dấu vết trên cổ mình.

Nàng cầm khăn lụa ở trên tay mà quàng lại lên cổ, sau khi làm xong thì nhàn nhã nhìn Tần Vị Trạch: “Đã cởi ra rồi, có hay không làm Vương nhìn thấy được kết quả mà ngài mong chờ đâu?”

Tần Vị Trạch hai mắt híp lại, thực tốt, nha đầu này cư nhiên đã học xong chu đáo cách phòng ngừa hắn.Chẳng qua hắn có chút nghi hoặc, rốt cuộc nàng dùng thứ gì mà làm dấu hôn biến mất hoàn toàn như thế?

Nhìn Thập Hoan từ trên xuống dưới, mắt sắc Tần Vị Trạch đột nhiên phát hiện cạnh người nàng có một cuộn giấy. Cuộn giấy kia vô cùng tinh xảo, nàng lại là cố ý mang đến đây, chẳng lẽ là muốn tặng cho người nào?

Hắn liền một phen đoạt lấy quận giấy kia, Thập Hoan thấy thế vừa muốn đi lên đoạt lại, liền phát hiện mọi người chung quanh giống như đều đang nhìn mình.

Cười gượng một chút, Thập Hoan lén lút ngồi trở lại vị trí, nhìn Tần Vị Trạch mở cuộn giấy ra.

Nét chữ nhỏ duyên dáng, viết ra tựa đề 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》.

“Chỉ nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên!” Không tự giác mà nhẹ nói ra, Tần Vị Trạch cười, “Nguyên lai Tiểu Thập Hoan sớm đã chuẩn bị lễ vật trung thu cho bổn vương, bổn vương cảm thấy thập phần vừa lòng.”

“Cái này không phải cho ngươi.” Thập Hoan chính là muốn đoạt lại, nhưng Tần Vị Trạch lại gắt gao mà niết tờ giấy trong tay.

“Không phải cho bổn vương thì nàng mang cho ai? Có phải Giản Hàn Chi hay không?” Tay hắn vì bắt đầu dùng sức mà các đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch, làm cho Thập Hoan cảm thấy chỉ cần hắn dùng chút sức nữa thì tờ giấy này sẽ bị huỷ hoại trong tay hắn.

Đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng cười nói: “Cho Vương gia tự nhiên là thứ tốt nhất, vật tầm thường như vậy thế nào có thể lọt vào được mắt của Vương gia đâu?”

“Nga? Nói như vậy ngươi có đồ vật khác muốn đưa cho bổn vương?”

Nhìn hắn giật giật ngón tay, Thập Hoan thật sự lo lắng hắn sẽ huỷ hoại cuộn giấy này, trong lòng liền có ý tưởng, nói: “Đây chính là tự nhiên.”

Nếu hắn muốn quà như vậy, thì nàng liền chuẩn bị cho hắn “Thứ tốt”, dù sao hắn cũng chưa nói phải là thứ gì.

“Đây chính là nàng nói, nàng nếu là dám lừa bổn vương……”

“Tiểu nữ tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[2], tuyệt không sẽ nuốt lời.”

([2]:Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp. Nghĩa là lời hứa chắc chắn, không thể thay đổi.)

Vừa lòng mà nghe lý do thoái thác của nàng, Tần Vị Trạch liền buông tay đem cuộn giấy trả lại cho nàng.

-----

Bóng đêm buông xuống, đột nhiên mọi người đều an tĩnh lại, ngay sau đó là hoàng đế một thân minh hoàng sắc long bào lướt qua mọi người, trực tiếp đi hướng chủ vị. Mà phía sau đi theo là các phi tần trong cung.

Sau khi mọi người hành lễ xong, Tần Đạc mở miệng nói: “Hôm nay là trung thu, người và trăng đều vẹn toàn, trẫm mời chư vị ái khanh đến đây chính là muốn chúng ta quân thần một nhà cùng đoàn viên. Tối nay chư vị ái khanh cứ thoải mái uống rượu, không say không về!”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Thực mau, tiếng đàn tiếng sáo liền vang lên, các thị nữ nhẹ nhàng bắt đầu điệu múa. Mọi người đều cùng nhau nâng ly chào hỏi, trong khoảng thời gian ngắn thật vô cùng náo nhiệt.

Thập Hoan nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa tìm thấy được Giản Hàn Chi ở đâu. Hoàng Thượng ban yến hắn cư nhiên lại dám không tới, xem ra tất nhiên là có chuyện gì rất quan trọng.

Nếu là như vậy thì chỉ có thể đợi ngày mai gặp mặt thì đưa cho hắn sau vậy.

Ngược lại lại nhìn về phía Tần Vị Trạch, hắn cùng Thái Tử phân biệt ngồi ở hai bên trái phải Hoàng Thượng. Mọi người vốn đều biết, Thái Tử sở dĩ vẫn là Thái Tử, là bởi vì Hoàng Hậu liều chết mới giữ được, hơn nữa Thái Tử vẫn chưa phạm phải sai lầm gì lớn, cho nên Hoàng Thượng cũng không thể phế Thái Tử.

Chính là Ninh Vương gia có thể cùng Thái Tử cùng ngồi cùng ăn, đủ để thấy được hắn vị trí của hắn ở trong lòng Hoàng Thượng, cho nên việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tương lai này chỉ sợ là không thể tránh khỏi.

Rượu quá tam tuần, Thập Hoan liền cảm thấy nhàm chán, đứng dậy muốn đi chỗ nào đó để an tĩnh trong chốc lát. Đàn sáo tuy rất hay, thế nhưng chính là một người ngắm trăng lại cũng có một phen tư vị khác.

Tần Vị Trạch nhìn Thập Hoan rời đi, thật lâu mà nhìn theo hướng nàng.

Thập Hoan vẫn chưa đi xa, này hoàng cung đại nội chín ngõ mười tám khúc cong, đi lạc chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất nghe được cái gì không nên nghe, chẳng phải là khó giữ được cái mạng nhỏ này hay sao.

“Không thể ngờ được cư nhiên ở chỗ này lại gặp được Hàn cô nương, chúng ta có phải hay không rất có duyên phận với nhau?” Thập Hoan ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên lại là Thái Tử!

Người này tuy quý vì là quân vương tương lai, thế nhưng lại có một bộ dáng gian nịnh xảo trá. Cho nên Thập Hoan đối với hắn cũng không có hảo cảm.

Tưởng tượng đến chính mình lúc đầu chính là muốn tặng cho loại người này làm tiểu thiếp, Thập Hoan cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình đã chạy thoát được.

“Thái Tử điện hạ thỉnh tự nhiên, Thập Hoan xin cáo lui trước.” Không muốn cùng hắn có bất luận cái gì liên quan, Thập Hoan liền xoay người theo hướng cũ mà trở về.

Chính là ai ngờ Thái Tử đột nhiên giữ chặt tay Thập Hoan nói: “Làm sao mà vừa tới đã muốn đi, bồi bổn cung tâm sự thì như thế nào?”

Dứt khoát lưu loát mà sử dụng chút thủ đoạn, Thập Hoan tức khắc liền thoát khỏi trói buộc của hắn.

“Ngươi biết võ công?”

“Thái Tử nhưng đừng quên, phụ thân ta chính là viễn tướng quân, ta nếu là không biết một chiêu nửa thức nào, thì làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói chính mình là nữ nhi phủ tướng quân đâu?”

Nha đầu này thật là nhanh mồm dẻo miệng. Hôm nay nhìn lục đệ cùng nàng cực kỳ thân thiết, hắn liền biết trong đó ắt có chút chuyện có thể làm. Nếu là lợi dụng được nha đầu này, việc lật đổ Tần Vị Trạch còn không phải là sớm muôn hay sao.

“Thập Hoan ngươi cũng biết, nếu không phải lúc trước trời xui đất khiến, thì chẳng phải hiện giờ ngươi cùng bổn cung chính là một đôi thần tiên quyến lữ đâu.”

Nhìn khuôn mặt dối trá của hắn, Thập Hoan trong lòng liền từng trận buồn nôn: “Ta cùng với Thái Tử chính là khác nhau một trời một vực, như thế nào có thể xứng đôi với người đâu.”

“Thập Hoan, ngươi nếu là gật đầu đáp ứng, bổn cung tất nhiên cho kiệu tám người khiêng, vẻ vang mà cưới ngươi vào phủ.”

“Vinh sủng cỡ này vẫn là để lại cho người khác thì tốt hơn.”

Thái Tử tất nhiên là không có ý tốt! Trực giác của nàng tuyệt đối sẽ không sai, vô sự hiến ân cần, phi gian tức phải đạo[3]!

[3]: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức phải đạo: nghĩa là không ai tự dưng đối tốt với người khác, nếu không phải phường gian trá thì cũng là đạo tặc.

Nàng ta cư nhiên không dao động! Tần Vị Huyền có chút khó hiểu, chẳng lẽ là chính mình đưa ra lợi ích cho nàng không đủ? Chẳng lẽ nàng ta đang vờ tha để bắt, muốn một vị trí cao hơn? Tỷ như là Thái tử phi!

“Thái Tử ra ngoài không khỏi quá lâu, phụ hoàng bên kia chính là đang chờ Thái Tử làm thơ mở đầu đâu!” Tần Vị Trạch thanh âm lười biếng vang lên, Thái Tử không khỏi nhíu mày.

“Lục đệ cư nhiên cũng đi theo ra ngoài, thật đúng là trùng hợp.”

Tần Vị Trạch cười lạnh, đem Thập Hoan kéo ra phía sau người, cùng Thái Tử đối diện nói: “Thái Tử vẫn là đi trước một bước thì tốt hơn, chậm trễ việc ngâm thơ chỉ sợ lại làm Hoàng Hậu nương nương sốt ruột.”

Tần Vị Huyền lén siết chặt nắm tay. Này Tần Vị Trạch từ trước đến nay không coi ai ra gì, chưa từng đem hắn để vào mắt. Nhiều năm như vậy hắn đã chịu đựng đủ rồi!

Hừ lạnh một tiếng, hắn ta liền xoay người rời đi. Tần Vị Trạch cũng lập tức xoay người lại, trên dưới mà kiểm tra Thập Hoan.

“Hắn có hay không đối với nàng làm cái gì, nàng có bị thương hay không?” Thái Tử tất nhiên là dụng tâm kín đáo, Tần Vị Trạch nhưng thật ra không sợ cùng hắn đối chọi gay gắt, hắn chỉ sợ là Thái Tử sẽ ở sau lưng hạ độc thủ làm hại đến Thập Hoan.Cho nên vừa mới ứng phó xong với phụ hoàng hắn liền vội vàng mà chạy tới đây.

“Ta không có việc gì.” Thập Hoan nói.

“Lần sau nàng nếu là nghĩ đi du ngoạn hoàng cung, nhớ rõ kêu bổn vương đi cùng, quyết không thể một người đơn độc mà đi trước như thế. Nàng như vậy là chỉ biết tạo cơ hội cho Thái Tử, có hiểu không?”

Nguyên bản không thích hắn thuyết giáo mình, chính là Thập Hoan nghe được trong giọng nói của hắn có một chút khẩn trương, nàng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu.

Bọn họ hai người đang nói chuyện, đột nhiên bốn phía đèn đuốc sáng trưng, ngay sau đó Hoàng Hậu liền điên cuồng xông tới chỉ vào Tần Vị Trạch cùng Thập Hoan mà hô to: “Bọn họ dám can đảm độc hại Thái Tử, đều bắt lại cho bổn cung!”

Lời này vừa nói ra, Thập Hoan tức khắc không hiểu ra sao.

Độc hại Thái Tử? Vừa mới Thái Tử không còn không phải rất tốt sao?

Bọn thị vệ muốn tiến lên bắt người, Tần Vị Trạch liền trừng đôi mắt hung ác nhìn quanh bốn phía, quát lạnh một tiếng: “Bổn vương nhưng thật ra muốn nhìn xem người nào không sợ chết mà dám tiến lên.”

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người thế nhưng một người cũng không dám động.

Hoàng Hậu liền giận dữ, mắng: “Ngươi còn dám can đảm mà ở đây kiêu ngạo? Độc hại Thái Tử, liền tính là tới trước mặt hoàng thượng ngươi cũng mơ tưởng biện minh mà giải vây cho mình!”

Tần Vị Trạch miệt thị mà nhìn thoáng qua bà điên này. Nhất quốc chi mẫu, như vậy mà cũng xứng! Hắn đem Thập Hoan tay nhỏ gắt gao mà bao vây ở trong bàn tay to của mình, nắm thật chặt bàn tay nàng, ý bảo nàng không cần phải sợ.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính là giờ phút này hành động của hắn lại làm Thập Hoan tự nhiên mà cảm thấy an tâm.

Tần Vị Trạch liền mang theo Thập Hoan trực tiếp lướt qua Hoàng Hậu, hướng hồ Thái Dịch mà đi đến. Mới vừa đi tới đó, chỉ thấy mọi người đều kinh hoảng thất thố. Thái Tử đã bị đưa về tẩm điện, thái y đang chẩn trị cho hắn, chính là vết máu trên bàn mà hắn phun ra lại làm cho người ta thập phần sợ hãi.

“Vị Trạch, ngươi vừa mới đi nơi nào?” Ngồi ở chủ vị Tần Đạc lạnh giọng hỏi.

“Cùng Thập Hoan đi Ngự Hoa Viên, chính là có gì nhưng không ổn?” Hắn không chút hoang mang mà vững vàng ứng đối.

Hoàng Hậu lúc này cũng đã qua tới, nàng ta chỉ vào Tần Vị Trạch nói: “Thái Tử vừa mới cũng là đi Ngự Hoa Viên, kết quả vừa trở về mới ngồi xuống liền hộc ra máu tươi. Thái y chẩn trị nói là do trúng độc gây ra. Tất nhiên là do ngươi, là ngươi độc hại Huyền Nhi của ta.!”

Thập Hoan bình tĩnh nhìn này hết thảy, Thái Tử vừa mới rõ ràng cùng nàng nói chuyện thời điểm còn tốt, vì sao mới một hồi liền độc phát đâu?

Xem tình hình trước mắt, việc Tần Vị Trạch độc hại Thái Tử thật ra là có động cơ. Bởi vì chỉ có trừ bỏ Thái Tử, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành trữ quân. Chính là Thập Hoan tuyệt đối tin tưởng Tần Vị Trạch sẽ không làm việc này, mặc dù là hắn muốn trừ bỏ Thái Tử cũng sẽ không lựa chọn biện pháp ngu ngốc như vậy.

Tần Vị Trạch ánh mắt như đao mà về phía Hoàng Hậu, nàng ta sợ tới mức lập tức im bặt.

Một bên thái y đang ở một bên kiểm nghiệm đồ ăn, kiểm tra xong, hắn liền chắp tay đối Hoàng Thượng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả đồ ăn đều không có độc.”

“Nếu đồ ăn không độc, như vậy tất nhiên là có người cấp Thái Tử hạ độc!” Tần Đạc nói.

“Ý của phụ hoàng chính là nhi thần hạ độc sao?” Tần Vị Trạch cười lạnh hỏi.

“Trẫm không phải là có ý này, hơn nữa lúc ấy cùng Thái Tử ở bên cạnh cũng không phải chỉ có một mình ngươi một người.” Tần Đạc ánh mắt đảo qua Thập Hoan, liền dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh kia.

Chỉ thấy nàng sắc mặt như thường, không hề có một tia hoảng loạn.

“Tuyệt đối không phải nàng!” Tần Vị Trạch một mực chắc chắn.

Hoàng Hậu thấy Tần Vị Trạch như thế che chở nha đầu này, cười lạnh nói: “Không phải nàng, thì chính là ngươi!”

“Hoàng Hậu nương nương vì sao như thế khẳng định là ta sai người hạ độc đâu? Nhiều người ở đây như vậy, Thái Tử trúng độc có rất nhiều khả năng, vì sao cố tình chỉ cắn chặt chúng ta không buông đâu? Hoặc là nói…… ngay từ đầu đây chính là mưu kế để vu oan hãm hại người khác?”

Tần Vị Trạch không chút nào lưu tình nói ra, nhìn Hoàng Hậu khuôn mặt vì tức giận mà có chút vặn vẹo.

“Ngươi chớ có giảo biện! Không phải ngươi thì còn có thể là ai? Ngươi chính là nghĩ giết chết Huyền nhi của ta, sau đó thay thế nó. Hoàng Thượng, người nhưng nhất định phải vì Huyền nhi mà làm chủ a!”

Tần Đạc sắc mặt cũng không tốt, việc đầu độc nói ra thì cũng không phải là chuyện nhỏ, mặc dù là hắn có ý bảo vệ Tần Vị Trạch, chính là hiện tại dưới tình huống này cũng là không thể làm gì. Hiện giờ chỉ có thể áp dụng kế hoãn binh, nói: “Chuyện này chưa điều tra rõ, không thể kết luận vội vàng. Nếu thật sự không phải là các ngươi làm, trẫm tự nhiên sẽ không oan uổng các ngươi.”

Thấy Hoàng Thượng ngữ khí hòa hoãn trở lại, Hoàng Hậu lập tức liền tiến lên, “Hoàng Thượng, Huyền nhi bị trúng độc, người lại để cái người hạ độc này ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao? Nếu ngày nào đó Huyền nhi bị hại mà chết đi, thần thiếp cũng muốn sống nữa.”

“Làm càn, ngươi như vậy còn ra thể thống gì?” Tần Đạc giận dữ mà mắng Hoàng Hậu, thật quá mất phong phạm Hoàng Hậu.

“Huyền nhi thiếu chút nữa bị người hại chết, chính là Hoàng Thượng lại bỏ qua ý kiến của người khác, mặc cho việc người nào ở đây cũng cảm thấy không phục.” Dứt lời còn nhìn nhìn các đại thần.

Các triều thần liền sôi nổi nhỏ giọng nghị luận, Tần Đạc sắc mặt có chút âm trầm, hạ lệnh nói: “Ninh Vương gia cùng Hàn cô nương tạm thời cấm túc ở điện Thiên Thu, trước khi điều tra rõ ràng chân tướng mọi chuyện liền không được bước ra khỏi đó nửa bước!”

Thập Hoan nhìn nhìn chung quanh, không nhịn cười cười lắc đầu.

Thấy nàng hành vi vô cùng quái dị, Tần Đạc hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười Hoàng Thượng người chẳng phân biệt trắng đen, không màng đến thị phi đúng sai.!”

“Lớn mật!” Tần Đạc tức giận đập mạnh lên bàn.

Tần Vị Trạch nhìn nàng, không biết nàng muốn làm cái gì, chính là vẫn không có ý ngăn cản, ngược lại còn rất thưởng thức dũng khí của nàng.

“Vừa mới lúc nãy tiểu nữ ở trong Ngự Hoa Viên còn cùng Thái Tử gặp mặt, mà  lúc nãy Ninh Vương gia còn có ý tốt đi mời Thái Tử trở lại yến hội. Thử nghĩ nếu thật sự là hắn hạ độc, như vậy thì hắn sẽ để Thái Tử trở lại bữa tiệc mà chờ để bị người khác phát hiện sao? Nếu hắn cứ như vậy mà hạ độc thì chính là không phải ngốc, đó là ngu!”

Tần Vị Trạch cười khẽ, dám nói chuyện như thế ở trước mặt hoàng thượng, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình nàng.

Tần Đạc nhìn chằm chằm vào Thập Hoan, nói: “Ngươi nói Ninh Vương gia đi mời Thái Tử trở lại đây?”

“Đúng là như vậy, hơn nữa ta muốn hỏi thái y một chuyện, Thái Tử trúng chính là loại độc gì?”

"Là độc Ngũ Nhật Túy"

"Vậy người trúng độc bao lâu thì mới có thể độc phát?”

"Sau thời gian một khắc liền sẽ độc phát.”

Thập Hoan lập tức cười lạnh: “Từ khi Ninh Vương gia rời khỏi đến khi Vương gia trở về căn bản là không đến một khắc, ta thật ra thực muốn biết Ninh Vương gia là như thế nào hạ độc Thái Tử đâu?"
Bình Luận (0)
Comment