Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 88

Edit: Vi Đình

Beta: Ahkung

Sau khi mọi người nghe xong chuyện thì tỏ vẻ đồng ý.

Từ thời gian rời đi của Ninh Vương gia mà suy luận, căn bản là không có khả năng là do hắn hạ độc hãm hại Thái Tử. Hơn nữa, Ninh Vương gia đang nhận được sự chú tâm từ Hoàng Thượng, nếu lúc này làm ra chuyện như vậy thì không khác gì tự tìm đường chết.

Tần Vị Trạch mỉm cười nhìn Thập Hoan, không kinh không sợ, không sợ không súc, tuần tự rõ ràng, từ từ kể mọi chuyện. Trong lòng hắn ấm áp, thì ra nàng chịu đựng như vậy là để bảo vệ hắn. Hắn trước sau cũng không buông ra tay đang nắm tay nàng, hơn hết, đời này hắn cũng sẽ không buông nàng ra.

Trong lòng Hoàng Hậu có một tia ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô nương này thật sự sẽ nhảy ra giúp Tần Vị Trạch giải vây. Nhìn biểu tình của Hoàng Thượng, lửa giận trong mắt rõ ràng đã biến mất, trong lòng đã có chủ ý, nàng mở miệng nói: “Hoàng Thượng, lời nói của cô nương này không thể tin. Đáng hận”

“Lời này của Hoàng Hậu sai rồi, thần thật ra lại cảm thấy lời nói của Thập Hoan có lý. Ninh Vương gia quả thật không có mặt lúc Thái Tử bị hạ độc, Hoàng Hậu nương nương một mặt mà xem nhẹ sự thật này, không biết là có dụng ý?”

Thập Hoan quay đầu lại, thấy phụ thân đứng dậy, sắc mặt của ông thập phần ngưng trọng, nhưng ánh mắt tín nhiệm kia lại làm Thập Hoan rất cảm động. Ông thật sự không thể tin tưởng nữ nhi của mình lại cùng với Ninh Vương gia hạ độc Thái Tử.

Mà bên này Lý Ôn Uyển lại gắt gao cầm bàn tay, vừa rồi nàng vốn định giữ chặt phu quân, nhưng hắn thế nào lại một phen hất tay nàng ra.

Sau khi nghe xong, Tần Đạc gật gật đầu: “Chính xác là như thế. Từ khi Ninh Vương rời đi đến khi xuất hiện, quả thật không có khả năng tại thời gian ngắn như vậy lại hạ độc Thái Tử.”

Sắc mặt Hoàng Hậu lập tức không tốt, Viễn tướng quân giúp Tần Vị Trạch cũng đã đành, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại có thể cũng nói như vậy.

Ánh mắt âm hiểm đảo qua phía Thập Hoan, ngón tay vươn ra chỉ vào nàng nói: "Nhất định là ả ta hạ độc! Lúc trước, Thái Tử nhìn thấy Ninh Vương gia và ả ta đứng chung một chỗ nói chuyện. Yến tiệc lớn như vậy ngươi lại không tham gia, thế mà lại chạy tới Ngự Hoa Viên, tất nhiên là đã âm mưu từ sớm. Ai là ngươi đứng sau làm chủ? Mục đích của ngươi lại là cái gì?”

“Vu khống để hãm hại bổn vương không thành còn muốn vu khống nữ nhân của bổn vương, hay là nương nương ngươi đã hết bản lĩnh!” Tần Vị Trạch không lưu tình chút nào, chưa bao giờ sử dụng bất kì kính ngữ gì đối với nàng.

“Ngươi làm càn!” Hoàng Hậu lạnh giọng nói.

“Bổn vương chính là làm càn, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?” Tròng mắt màu đen kia của hắn phụt ra một tia sát ý, mối ân oán cita bọn họ cũng không phải là một sớm một chiều có thể giải quyết rõ ràng. Năm đó mẫu phi chết, cùng với nữ nhân trước mắt này có liên quan rất lớn.

“Đủ rồi!” Tần Đạc hắng giọng, Tần Vị Trạch quả thật có chút làm càn, nói sao thì nàng cũng là Hoàng Hậu, ở trước mặt mọi người đấu khẩu với nàng thì có chút mất mặt mũi.

Thập Hoan ở một bên trông rất rõ ràng, Tần Vị Trạch đối với thái độ kiêu căng của Hoàng Hậu kia thật là có chút không ổn. Nhưng hắn chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc sự tình, nếu dám như thế, tất nhiên là do với Hoàng Hậu oán hận chất chứa đã lâu.

“Trước kia, việc này chưa điều tra rõ, ai cũng không thể phán đoán suy luận. Bất quá nếu việc này Thập Hoan thoát không được có liên quan, như vậy thì cấm túc Thập Hoan ở điện Thiên Thu, tuy là Ninh Vương gia không cần cấm túc, nhưng cũng không cho phép rời khỏi kinh thành!” Tần Đạc cân nhắc, vẫn là quyết định cấm túc Thập Hoan trước đã, dựa theo cách nói vừa rồi, khả năng Tần Vị Trạch hạ độc là không lớn, mà tâm tư của hắn cũng không hy vọng Tần Vị Trạch chịu liên lụy. Nếu cần thiết, Tần Đạc tuyệt đối sẽ dùng Thập Hoan làm người chịu tội thay.

Nghe được Hoàng Thượng nói như vậy, Thập Hoan lộ rõ vui vẻ, nếu tra không đượchung thủ, chính nàng hơn phân nửa sẽ biến thành kẻ chết thay. Nhưng nàng thế mà lại không lo lắng chút nào, theo bản năng mà nhìn nhìn đôi tay bị Tần Vị Trạch nắm chặt kia, chẳng lẽ là bởi vì hắn sao?

“Không cần phiền toái, ta sẽ cùng với Thập Hoan chịu cấm túc ở điện Thiên Thu!” Nghe xong ý chỉ của phụ hoàng, Tần Vị Trạch lạnh giọng nói.

Liếc nhìn Thập Hoan một cái, cho nàng một nụ cười trấn an.

Hắn tuyệt đối sẽ không vứt nàng lại một mình! Thập Hoan hơi choáng, không thể tưởng được hắn lại có thể nói như vậy. Nhưng ngược lại trong lòng đã có chút nôn nóng, nếu hắn cũng bị cấm túc, chẳng phải là để Hoàng Hậu và Thái Tử lợi dụng cơ hội. Ở chỗ này nhiều người như vậy nên nàng không thể trực tiếp mở miệng nói chuyện, Thập Hoan không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ hắn.

Nhìn đôi mắt to tràn ngập nôn nóng kia, Tần Vị Trạch lại một chút không có thay đổi chủ ý.

Nhưng khi nghe xong Tần Vị Trạch nói, Tần Đạc nổi giận: “Ngươi nói cái gì?”

“Phụ hoàng, người không có nghe lầm, ta nói ta muốn cùng Thập Hoan cùng nhau bị cấm túc!”

Tần Vị Trạch từng câu từng chữ mà lặp lại, ngữ khí quả quyết kia làm tất cả mọi người không sao hiểu nổi.

Mọi người đều biết Hoàng Thượng vốn là cố ý bao che hắn, nhưng hiện tại Ninh Vương gia sao có thể không cảm kích, ngược lại đã muốn cùng cô nương kia chịu tội.

“Tốt tốt tốt, tốt lắm! Vậy ngươi lập tức cùng chịu phạt!” Tần Đạc bị chọc tức không nhẹ, hắn biết nhi tử của mình từ trước đến nay muốn làm gì thì làm, cơ bản hắn đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng không nghĩ tới hiện giờ y lại có thể giằng co với hắn.

Lập tức đã có thị vệ đem Tần Vị Trạch và Thập Hoan giải đi.

Ánh mắt của Hàn Kiêu vô cùng lo lắng, nhưng trước mắt hắn lại không có biện pháp nào. Cũng may có Ninh Vương gia bên cạnh, hẳn là Thập Hoan sẽ không có việc gì.

-----

Tần Vị Trạch lôi kéo Thập Hoan một đường đi tới điện Thiên Thu.

Điện Thiên Thu không giống các cung điện khác, thật lâu không có người ở. Nghe nói năm đó có một vị phi tử treo cổ ở chỗ này, sau đó thì thường xuyên truyền ra tin đồn ma quỷ.

Mở ra một cánh cửa, tro bụi lớn đã từ trên khung cửa rớt xuống dưới, Thập Hoan nhịn không được ho nhẹ.

Thị vệ vào trong điện thắp lên ngọn nến, tiếp theo cung kính hướng tới Tần Vị Trạch: “Vương gia, mời!”

Thấy thị vệ đều đi ra ngoài, Thập Hoan hạ giọng nói với Tần Vị Trạch: “Ngươi vốn có thể không bị cấm túc. Ở bên ngoài ít nhất là có thể đối phó với Thái Tử dễ dàng hơn nhiều, hiện tại ngươi ở chỗ này cái gì cũng làm không được. Ta thật không hiểu ngươi nghĩ như thế nào.”

Nhìn ánh mắt nôn nóng kia, Tần Vị Trạch tâm tình rất tốt: “Bổn vương đã nghĩ muốn cùng với ngươi ở bên nhau, không được sao?"

“Được, sao lại không được?”

“Giờ chúng ta thành châu chấu trên dây thừng, ngươi muốn chạy cũng chạy không thoát.” Trong thanh âm của Tần Vị Trạch có chút sung sướng mà chín hắn cũng không phát hiện, dùng một chút lực đem Thập Hoan kéo vào trong lòng, cảm giác ôm nàng thật tốt.

Có phải đầu óc của người này hỏng rồi hay không, đi theo nàng cùng nhau bị cấm túc mà lại cao hứng như vậy? Linh hoạt chui ra từ trong ngực hắn, Thập Hoan lui ra phía sau một bước: “Vương gia còn có tâm tư nói giỡn, không bằng ngẫm lại làm sao đi ra ngoài thì tốt hơn.”

“Nếu có thể ngày ngày đều chỉ có hai người ngươi và ta, tội gì bổn vương muốn đi ra ngoài?”

Thập Hoan đột nhiên có một loại cảm giác bất lực, nàng thật sự theo không kịp tư duy của Tần Vị Trạch. Nhìn khắp bốn phía, Thập Hoan chuẩn bị động thủ sắp xếp một chút. Nàng không trông cậy vào Vương gia thân kiều thịt quý này nên tự mình làm lấy. Vừa định duỗi tay đem ghế dựa trên bàn dọn xuống dưới, liền nghe được Tần Vị Trạch hắng giọng: “Đừng nhúc nhích!”

Nhưng đã chậm, tay Thập Hoan bị cây đinh lộ ra nửa tấc lớn trên ghế kia cứa qua ngón tay.

“Đã kêu ngươi không được lộn xộn ngươi còn lộn xộn, ngươi xem!” Tần Vị Trạch nhíu mày, thanh âm có một tia tức giận.

“Đây là chuyện của ta, không cần ngươi lo!” Thập Hoan cũng sinh khí, không hỗ trợ đã đành, thế mà lại còn tới răn dạy nàng.

“Không muốn bổn vương quản nàng thì nàng muốn ai quản? Tiểu Thập Hoan, hiện tại chỉ có ngươi và ta, ngươi tốt nhất nên nghe lời một chút, bằng không bổn vương cũng không dám bảo đảm có thể phát sinh sự tình khác hay không.”

Tuy rằng ngoài miệng như cũ nói như vậy, nhưng lại duỗi tay kéo Thập Hoan bị cứa qua ngón tay kia tinh tế mà xem xét. Cũng may miệng vết thương không thâm, Tần Vị Trạch nhìn lại không nói hai lời đem tay nàng ngậm vào trong miệng.

“Ngài……” Thập Hoan ngây ngẩn cả người, trên môi kia của hắn truyền đến xúc cảm mềm mại, tức khắc có một dòng điện từ ngón tay truyền tới.

Vốn định thu hồi tay, nhưng Tần Vị Trạch nhìn nàng một cái, khẽ cắn một chút tay nàng, uy hiếp đến: “Thành thật chút!”

Mặt trên thình lình để lại dấu răng của Ninh Vương gia, biểu tình của Thập Hoan trở nên rất không được tự nhiên, gương mặt hơi nóng lên.

Hắn tinh tế mà giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, từ ống tay áo lấy ra khăn sạch sẽ cho nàng băng bó rồi mới tính là xong việc. Tiếp theo đem nàng yên vị ở một bên, “Nếu nàng còn dám chạy loạn, bổn vương sẽ điểm huyệt đạo của ngươi”

Dứt lời hắn liền bắt đầu động thủ dọn dẹp mọi thứ ở chỗ này.

Đã có người động thủ, Thập Hoan cũng mừng được thanh nhàn. Ngồi xuống ở một chỗ sạch sẽ, phải biết rằng cũng không phải lần nào cũng đều có cơ hội xem Ninh Vương gia làm cu li.

Dọn dẹp mọi thứ thỏa đáng, Tần Vị Trạch vừa lòng nhìn “Giường” mà hắn cố ý dọn dẹp!

Cái gì đều có thể không có, nhưng giường thì cần thiết phải có.

Thập Hoan nhìn chiếc giường kia, cười gượng nói với Tần Vị Trạch: “Vương gia, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.”

Còn chưa kịp đi đã bị Tần Vị Trạch lôi trở về, hắn nhẹ nhàng mà dán ở bên tai nàng nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn, bổn vương bảo đảm sẽ không khi dễ ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn trốn, bổn vương thật ra không ngại một ngụm nuốt ngươi.”

Sắc trời đã trễ thế này, không ngủ nơi này thì có thể ngủ nơi nào. Hắn chính là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để thân cận Thập Hoan đâu. Nói gì thì đến đêm khuya trời rất lạnh, nếu để nàng một mình, nói không chừng lại sẽ nhiễm phong hàn.

Trời đất quay cuồng, Thập Hoan đã nằm ở trên giường, hơn nữa là bị hắn gắt gao mà ôm vào trong ngực.

“Vương gia, ngươi có thể buông tay hay không, ta nóng!”

“Bổn vương càng nóng uơn!” Ánh mắt hắn sâu thẳm, Thập Hoan hiểu được, cũng biết trong giọng nói của hắn là có ý tứ gì.

Không dám lộn xộn kích thích hắn, nhưng một người bên cạnh như vậy, nàng sao có thể ngủ.

“Ngài không lo lắng sao?” Nhìn bộ dáng của hắn, lại có thể không có một tia sầu lo. Thập Hoan không khỏi tò mò hỏi.

“Mỹ nhân trong ngực, bổn vương nào còn có tâm tư đi lo lắng chuyện khác!” Hắn nhìn Thập Hoan, trong mắt sinh động là ảnh ngược ra thân ảnh của hắn. Cầm lòng không được mà muốn hôn nàng, Thập Hoan bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, theo bản năng mà tránh né ánh mắt nóng rực của hắn. Mới vừa rồi khi cúi đầu đã cảm giác được hơi lạnh môi hắn chạm đến tới trán nàng.

Thấy nàng tránh nụ hôn của mình, Tần Vị Trạch ánh mắt hơi ảm. Nhưng mà đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh đêm qua Giản Hàn Chi hôn nàng. Bóng đêm lay người, gió đêm hơi phất, một đôi bích nhân ở trước mặt hôn môi, hình ảnh này là ấm áp mà tốt đẹp.

Nhưng đối với Tần Vị Trạch mà nói là đáng chết chán ghét.

Một phen nâng lên cằm của Thập Hoan, không cho nàng thời gian phản ứng, hắn nặng nề mà hôn xuống.

Cái kia đáng chết nam nhân thế mà lại dám hôn nàng!

Trên người nàng chỉ có thể lưu lại dấu vết của hắn, hương vị của hắn, mặt khác bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm!

Thập Hoan giãy giụa ngược lại kích thích hắn, xoay người một cái đem nàng đè ở dưới thân, nụ hôn của Tần Vị Trạch càng trở nên nóng bỏng hơn.

Đột nhiên cảm giác nhân nhi dưới thân vẫn không nhúc nhích, đình chỉ mọi động tác, Tần Vị Trạch ngẩng đầu nhìn đôi mắt nàng, kết quả phát hiện mặt nàng có ẩn chút nước mắt. Hắn tức khắc giống như bị hất một chậu nước lạnh, nhanh chóng thanh tỉnh. Mỗi khi nghĩ đến Giản Hàn Chi và nàng thân thiết khiến hắn không thể khống chế cảm xúc của chính mình. Hắn muốn nàng càng nhiều, muốn toàn bộ nàng. Quá khứ theo tín ngưỡng của Tần Vị Trạch, trên đời này chỉ có hắn có muốn, không có chuyện hắn có thể muốn hay không.

Nhưng dường như từ sau khi gặp được Thập Hoan, tín ngưỡng đã bắt đầu dao động.

Hắn sử dụng thủ đoạn cũng không có kéo Thập Hoan về được, ngược lại khiến quan hệ của nàng với Giản Hàn Chi càng thêm thân thiết hơn. Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ lên kia, lần đầu tiên Tần Vị Trạch bắt đầu hoài nghi hắn có phải thật sự làm sai hay không. Hắn kiềm chế mà buông nàng ra, nhẹ nhàng mà duỗi tay chạm vào cánh môi sưng đỏ của nàng.

“Đau sao?” Hắn cau mày hỏi.

Thập Hoan vẫn chưa trả lời, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tần Vị Trạch.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, Tần Vị Trạch há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không có nói ra. Hắn nằm ở một bên khác, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm tấm lưng kia đến ngẩn ngơ.

Thập Hoan sau khi đưa lưng về phía hắn lại ở trong lòng âm thầm cười trộm. Vừa rồi Tần Vị Trạch hôn quá kịch liệt, căn bản khiến Thập Hoan thở không nổi, khuôn mặt nhỏ bị nghẹn đỏ không nói, trên môi kia cảm giác đau làm nàng không tự giác mà rơi nước mắt. Nhưng mà không nghĩ tới Tần Vị Trạch nhìn mọi thứ như thế lại có thể ngừng lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vị Trạch có chút không biết làm sao, trong lòng Thập Hoan thật ra có chút kinh ngạc. Chẳng qua nàng vẫn chưa lên tiếng, bọn họ còn không biết sẽ bị cấm túc bao lâu, nếu Tần Vị Trạch vẫn luôn không kiêng nể gì, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ăn sạch sẽ.

Nhưng hiện tại, Thập Hoan có thể xác định ít nhất tối nay là nàng an toàn.

Rất nhanh, Thập Hoan đã nặng nề mà ngủ, nghe hơi thở đều đều kia, Tần Vị Trạch thoáng chút yên lòng.

Hắn lẳng lặng mà hồi tưởng tình huống vừa rồi, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Theo tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy đã chịu nhận thua,  bộ dạng đáng thương vừa rồi là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nghĩ lại trước kia khi bọn họ giao phong ký lục, mỗi một lần nàng đều là nghĩ mọi cách cùng hắn oa toàn, chưa từng có thời điểm nào dễ dàng nhận thua.

Nhìn nhân nhi ngủ say kia, Tần Vị Trạch ảo não không thôi, chính hắn thế mà lại bị kỹ thuật diễn của nàng lừa gạt.

Lần đầu tiên nữ nhân này làm Tần Vị Trạch hận đến ngứa răng, hơn nữa ngẫm lại hành động của chính mình vừa rồi hắn tức khắc cảm thấy có chút không được tự nhiên. Hắn hận hiện tại không thể đi đánh thức tiểu nha đầu này, sau đó hung hăng mà đem nàng ăn vào bụng.

Nhưng nhìn mỹ nhân điềm tĩnh ngủ kia, hắn cũng không có “Xuống tay”, chỉ là nhẹ nhàng mà duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Dù sao bọn họ trong chốc lát cũng ra không được, có rất nhiều thời gian “Ma hợp cảm tình”!

-----

Sáng sớm ngày thứ hai, Thập Hoan thần khí tốt đẹp mà tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy hồ ly kia nhìn chằm chằm chính mình, mà ánh mắt u ám kia khiến Thập Hoan không khỏi thoáng dịch thân thể về sau.

Xem ra tiểu xiếc đêm qua của nàng tất nhiên đã bị vạch trần.

Bất quá giờ phút này Thập Hoan thật ra không sợ hắn, ban ngày rõ như lanh lảnh càn khôn, nếu hắn dám làm xằng làm bậy thì tất nhiên nàng sẽ hô to.

Nhìn nàng đảo tới lui mắt to, Tần Vị Trạch hài hước mà nói: “Chúng ta có thể thử xem xem, kêu ra tiếng, xem bọn họ có thể tới cứu ngươi hay không”

Nếu nàng kêu chỉ sợ mới là mắc mưu đó.

Đang nói, chỉ thấy con ngươi của Tần Vị Trạch đột nhiên trở nên sắc bén, tiếp theo tùy tay cầm lấy cái nắp trà liền hướng tới một chỗ trên xà nhà ném tới!

Thập Hoan chỉ nghe được một tiếng kêu rên, ngay sau đó liền nhìn đến Lữ Bất Chu thật sự từ phía trên rớt xuống dưới.

Miễn cưỡng mà ổn định thân thể, hắn xoa xoa chỗ mông bị đánh trúng, vẻ mặt u oán mà nhìn hai người bọn họ.

Thấy Lữ Bất Chu tới, Tần Vị Trạch đứng dậy, mà Thập Hoan cũng cùng đứng dậy.

“Ta có lòng tốt mới tới xem các ngươi, ngươi sao có thể lấy oán trả ơn!”

“Lần này là nể mặt Linh Nhi, lần sau còn dám nghe lén chúng ta nói chuyện, tất nhiên bổn vương sẽ đưa Linh nhi về ở vương phủ một quãng thời gian.” Hắn từ tốn nói.

Nương tử đi rồi, chính mình liền phải ngủ một mình.

Trong lòng Lữ Bất Chu kiên quyết cự tuyệt.

Hắn ngược lại cười khanh khách mà nhìn Thập Hoan: “Ta vừa tới, thật sự vừa tới, chỉ nghe được Vị Trạch bảo ngươi kêu một chút, ta thề, thật sự chỉ có một câu này.”

Đầu Thập Hoan đã đầy hắc tuyến, công phu cắt câu lấy nghĩa này của Lữ Bất Chu thật đúng là lợi hại.

“Lữ Đại ngươi, nếu ngươi có việc thì thỉnh mau nói, nếu không có việc gì nói thì thỉnh ngươi mượt mà rời đi!”

“Mượt mà rời đi?” Lữ Bất Chu nhất thời khó hiểu.

Tần Vị Trạch cười khẽ, môi mỏng hé mở: “Ý tứ chính là cút đi!”

“Tiểu Thập Hoan, ngươi học hư rồi! Sao có thể quải cong mắng ta!” Lữ Bất Chu lải nhải.

Vừa định quở trách Thập Hoan một trận, liền thấy sắc mặt của Tần Vị Trạch không tốt. Hắn lập tức khôi phục bộ dạng đứng đắn: “Vị Trạch, quả thực không ngoài tính toán của người, Thái Tử bị hạ độc là giả mạo.”

Trong giây lát Thập Hoan ngẩng đầu, “Ngươi xem qua mạch? Hắn cũng không có trúng độc có phải hay không?”

“Hoàng Hậu canh chừng rất nghiêm, chỉ cho thân tín của mình bắt mạch cho Thái Tử. Tuy rằng ta thống lĩnh Thái Y Viện, nhưng cũng không thể tiếp xúc tới Thái Tử. Nhưng tiểu xảo này của hắn vẫn không khó nhìn ra. Trúng độc năm ngày, phun ra độc huyết phải là màu đỏ sậm hơn nữa còn có mùi tanh. Nhưng ngày ấy, máu mà Thái Tử phun ở trên bàn lại là màu đỏ tươi, sau đó ta còn cố ý xem xét qua cái bàn kia, cho đến khi vết máu đông lại vẫn còn màu đỏ tươi.”

Tần Vị Trạch cười lạnh: “Quả thực quá ngu xuẩn!”

Thập Hoan nhìn hai người bọn họ, nói: “Nếu việc này thật sự bị vạch trần, tội khi quân như vậy cũng không phải chuyện đùa.”

“Lần này Thái Tử tuyệt đối là hạ một phen mưu kế. Như vậy đã có thể lật đổ Vị Trạch, lại có thể đoạt lại binh quyền trên tay Viễn tướng quân. Một mũi tên trúng hai con nhạn, quả thật là mưu kế tốt.”

“Nhưng phải chờ xem hắn có thể thắng lớn như vậy không đã!” Tần Vị Trạch nhìn bên ngoài canh giờ: “Bất Chu, trở về thông tri cho Ngụy Đạt sai hắn bắt đầu nhiệm vụ trong tay.”

"Được, nhưng nếu bắt được những người đó thì làm sao bây giờ?”

“Ngoại trừ chủ mưu, còn lại giết chết không luận tội!”

Thập Hoan không hiểu nổi, nhưng nhìn bộ dạng này của Tần Vị Trạch thì nàng biết, tất nhiên là hắn từ lâu đã lên kế hoạch muốn lật đổ Thái Tử, xem ra trước mắt chỉ là chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch mà thôi.

Lữ Bất Chu gật đầu, trước khi đi còn cười trêu chọc Thập Hoan: “Tiểu Thập Hoan ngươi cần phải cẩn thận, người bên cạnh ngươi nếu hóa thành sói, thì không ai có thể cứu được ngươi nha.”

“Cút!” Còn chưa chờ Thập Hoan đáp lại, Tần Vị Trạch đã lạnh giọng hạ lệnh tiễn khách.

Lữ Bất Chu cười vô cùng khoái trá, xem ra đêm qua cũng không thuận lợi mấy, bằng không hôm nay hỏa khí cũng sẽ không lớn như vậy.

-----

Những ngày bị cấm túc luôn nhàm chán, mặc kệ Thập Hoan đi từ đông đến tây, hay là đi từ nam đến bắc, đều phải đối mặt với Tần Vị Trạch.

Chỉ chớp mắt thì đêm lại đến, Tần Vị Trạch ngồi ở dưới đèn đọc sách, một tờ rồi lại một tờ vô cùng thong thả. Thập Hoan cũng làm bộ phiên thư, nhưng dư quang trên đôi mắt lại đang ngắm hắn. Lo sợ hắn tùy hứng mà động cái nhào tới.

Ánh nến đã cháy hơn phân nửa, nhưng hắn còn chưa buồn ngủ.

Thập Hoan trụ không được, chính mình lại ngã xuống trước.

Nghe tiếng hít thở đều đều, Tần Vị Trạch buông quyển sách trên tay xuống, chậm rãi đi qua.

Nàng ngủ thật sự an ổn, chỉ là chỗ nút thắt trên cổ áo tựa hồ cộm tới da thịt xinh đẹp của nàng nàng kia.

Tần Vị Trạch duỗi tay tháo giúp nàng nút thắt, muốn cho nàng ngủ thoải mái một chút.

Ai ngờ tay mới vừa duỗi ra đến trước mặt nàng, Thập Hoan lập tức mở hai mắt, ngay sau đó giương tay, bột phấn màu trắng ở trong không trung tản ra.

“Ngươi sao lại mang theo Nhuyễn Cân tán!” Tần Vị Trạch có chút ngoài ý muốn.

Nhìn Tần Vị Trạch tê liệt ngã xuống ở trên giường, Thập Hoan cười đắc ý: “Thế nào, có phải không thể tưởng được bổn cô nương sẽ mang theo cái thứ tốt này hay không. Đậu hủ không ăn được, mà lại biến thành cái thớt gỗ cho người xâu xé thịt. Tấm tắc, Vương gia à, hiện tại người có cái ý nghĩ gì không?”

“Ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng thứ này là như thế nào có, bằng không ngươi sẽ biết hậu quả.”

“Đương nhiên ta biết được hậu quả, chẳng qua trước hết, ngươi sẽ tùy ý cho ta xâu xé!” Thập Hoan cười tà ác, bị hắn áp bức lâu như vậy, khi dễ lâu như vậy, cũng nên đến phiên nàng chuyển mình đi.

Cho nên tối nay, nàng chuẩn bị thật tốt mà “khi dễ” Tần Vị Trạch một chút.
Bình Luận (0)
Comment