Độc Tài &Amp; Kiêu Hãnh

Chương 40

“ Bỏ đi đồ ngốc! Anh ta không phải là của mày đâu! ”

-Hức hức, mình phải làm sao mới đúng đây? Hức hức-Ở sân thượng, cô khóc. Dù lớp đã tan học rất lâu, nhưng Minh Minh vẫn chưa về. Vì cô không muốn trở về nhà trong bộ dạng khó coi này. Lại càng không muốn, nhìn vào gương mặt của hai đứa bạn thân. Nếu Hân hoặc Nhi biết được lý do mà cô buồn, thì họ lại lo lắng mất thôi. Còn có cả nó, người bạn thân cô xem trọng nhất. Cô cũng chưa từng muốn trở mặt với nó vì anh. Và cũng chưa từng nghĩ, mình sẽ oán trách nó một lần nào cả. Bởi vì cô biết " Nó hoàn toàn không có tình cảm với Đặng Vũ " Chỉ là Rin, luôn luôn dành tình cảm đặc biệt với nó thôi. Bởi lẽ như thế, làm cô rất ganh tị.

*Cộp*

*Cộp*

...

Rồi:

Tiếng bước chân của ai đó dừng lại ở sau cô. Mới đầu, cô còn tưởng là anh, cho nên rất vui mừng. Nhưng sau khi quay lại, thì Minh Minh mới biết được một điều rằng: " Người đó không phải Đặng Vũ, mà là Thiên Vi " Cô bạn học cùng lớp có tình cảm với lớp trưởng của cô. Bình thường, cô và Vi cũng không được mấy thân lắm. Gặp nhau cả ngày, nhưng hầu như rất ít tiếp xúc. Mà theo lời kể của Nhã Hân, thì Thiên Vi không mấy hài lòng với nó. Chắc một phần, cũng là vì từ mối quan hệ tình cảm của Thiện Huy. Nếu đã như thế, thì Thiên Vi đến gặp cô là có chuyện gì?

-Minh Minh! Cậu làm sao vậy? Bộ tôi đến đây, cậu không được vui à?-Thấy cô nhìn mình hồi lâu mà không nói gì, Vi hỏi. Minh vẫn im lặng, sau đó đáp nhẹ cái lắc đầu-Àh! Thì ra là cậu trốn ở đây để khóc sao?-Vi cười khẩy, rồi tiến đến gần phía cô. Ngay bây giờ, Thiên Vi điềm đạm trong lớp đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, là một con người rất đáng sợ. Cô nhìn Minh, sau đó khẽ nhướng mày-Có muốn loại bỏ cái gai trong mắt của mình không? Nếu vậy, hợp tác với tôi đi! Đảm bảo sau khi làm xong, thầy Đặng Vũ kính mến của cậu, sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ với nó. Còn về lớp trưởng Thiện Huy, thì cũng sẽ thuộc về một mình tôi! Trịnh Minh Minh! Cậu có dám làm không?-Giật mình, cô lùi nhẹ về phía sau. Tại sao những lời như vậy, mà Thiên Vi cũng có thể suy nghĩ ra chứ! Không! Cô đúng là rất ganh tị với nó - vì nó có được mọi thứ. Nhưng mà, cô chưa từng có ý định - sẽ vì người mình yêu mà loại bỏ bạn thân nhất của mình. Không! Điều đó thật sự rất bỉ ổi!

-Thiên Vi! Cậu đang nói cái gì cậu có biết hay không? Nếu cậu làm như vậy, sẽ bị cho là một kẻ phạm tội đó!-Cô hét-Cậu nên bỏ ngay cái ý định này đi có được không? Nếu Tiểu Như biến mất, lớp trưởng cũng sẽ không bao giờ thích cậu đâu!-Nói rồi, cô nhanh chóng bỏ đi.

-Tôi có nói, mình sẽ giết chết nó đâu mà cậu lo chứ!-Khựng lại, Minh Minh khẽ quay đầu-Chỉ là, cho nó phải sống trong đau khổ suốt đời thôi!-Vi nhẹ giọng, rồi bước chậm về phía Minh:

-Ý cậu là sao?

-Nghĩa là như thế này...

________________

-Anh 2! Sao giờ này anh còn ở đây? Anh không biết, hôm nay là ngày gì à?

Người vừa bước vào không ai khác là James. Cô đang cực kỳ khó hiểu - về cái cách làm việc của anh mình. Lúc thì rất biết giữ nguyên tắc, lúc lại đột ngột phá vỡ. Riết, cô cũng không biết, Korn có phải là anh trai mình không nữa!

Ngồi ở bàn làm việc, đôi mày Korn khẽ nhíu lại. Anh không ở đây, thì anh biết đi đâu đây? Đến nhà của anh, mà anh cũng không thể về. Chạy đến đây, thì lại phải gặp khuôn mặt khó coi của em gái. Haizzz, chắc anh phải bỏ nhà đi bụi rồi!

-Nè anh 2! Anh trả lời em xem. Cô gái đó, có phát điên lên, nếu không nhìn thấy chồng tương lai của mình không? Còn nữa, ba có vì chuyện này mà.. loại bỏ quyền thừa kế của anh không? Nếu vậy, thì anh rất là thê thảm à nha!

Đứng đối diện Korn, cô nói bằng điệu bộ khiêu khích. Ai kia vừa nghe thấy, liền bất ngờ đứng dậy. Đúng rồi! Sao anh lại không nghĩ ra chứ!

Nhìn điệu bộ hớn hở của ông anh, cô lấy làm lạ. Lúc nãy còn cau có như ăn nhầm thuốc nổ. Vậy mà bây giờ, lại cười tươi như vậy. Có phải anh của cô, có vấn đề ở thần kinh không nhỉ?

*Xoa xoa cằm*

-James!

-Dạ!

Cô giật mình đáp. Anh nhìn cô, rồi bất giác mỉm cười:

-Anh biết mình phải làm gì tiếp theo rồi! Tất cả là phải cảm ơn em đó! Bây giờ, anh phải đi tìm vợ tương lai của anh đây!

Nói rồi, anh nhanh chóng bỏ đi. Quay lại nhìn theo anh, cô ấp úng. Vợ tương lai cái gì? Còn là nhờ vào cô nữa sao?

Korn! Anh đang nói cái gì vậy?

______________

BIỆT THỰ LÝ GIA

Cái phòng khách hiện tại đang vô cùng căng thẳng. Tại sao ư? Tại vì sự xuất hiện của Korn! Còn nó, thì trốn biệt ở trên phòng. Không được! Nếu nó mà xuống, thì coi như tiêu tùng a. Bởi vì, khăn của anh ta - nó được lỡ làm mất rồi! Còn nữa, hứa thì phải giữ lời hứa chứ! Cho dù anh ta nói không sao, thì nó cũng sẽ rất mất mặt. Rốt cuộc, thì phải làm sao mới đúng đây?

-Huỳnh Tiểu Như! Mày phải làm sao mới đúng đây..

Nó hét, rồi:

*Cạch*

-Hả?

Giật mình, nó quay mặt lại phía cửa. Sau đó, khẽ trợn mắt. Ôi không! Người đó là Ahn mà! Không biết những gì mà nó hét, anh ta có nghe rõ không nữa ==

-Nói tôi biết, em quen Korn sao?-Anh hỏi, rồi cho nhẹ cánh cửa khép lại. Lúc bấy giờ nhìn anh, nó chỉ biết lắc đầu. Đúng vậy! Nó có biết anh ta là ai đâu!-Phải không?-Anh hỏi tiếp. Sau đó, di chuyển về phía nó. Nó cứ vì hành động của anh, mà bất giác thụt lùi:

-Đương nhiên là không phải rồi! Tôi không quen biết anh ta! Nếu anh không nói tên, thì tôi cũng không biết anh ta tên là gì nữa đó!

Nó đáp, rồi tiếp tục lùi.

-Vậy sao?

-Dĩ nhiên! Ah!

Đường cùng rồi. Ngay bây giờ, tấm lưng nhỏ nhắn của nó đang chạm nhẹ vào bức tường. Còn anh, đang ở thế chủ động. Vươn đôi mắt to tròn nhìn anh, nó bất ngờ cúi mặt:

“ Không được rồi! Mình không thể nhìn anh ta quá lâu. Nếu không, mình sẽ.. ”

-Dù em nói là không quen biết anh ta. Nhưng mà tôi nhìn ra được, hai người đã từng có chuyện gì đó. Nói đi, em còn giấu giếm tôi chuyện gì không?

-Tôi..

Ngẩng mặt lên nhìn Ahn, nó lần nữa lắc nhẹ đầu. Không được! Nó không thể nói lúc đó nó bị Rin cưỡng hôn. Rồi sau đó mới gặp được Korn. Anh ta còn vì thấy nó khóc, nên mới tốt bụng cho nó mượn khăn. Nếu không, nó sẽ rất khó sống. Hay là, cứ viện đại một lý do gì đó - để xí gạt anh ta.

-Nói đi, em làm sao hả?

-Ahn! Tôi..
Bình Luận (0)
Comment