Độc Tài &Amp; Kiêu Hãnh

Chương 41

-Anh đừng có vô lý như vậy có được không? Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không quen Korn. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, thì anh mới chịu hiểu hả? Tôi không quen anh ta đã đủ chưa?-Nó hét, rồi chỉ tay về phía cửa-Tôi muốn ở một mình. Anh đi ra ngoài đi! Không được sự cho phép của tôi, tôi cấm anh không được vào! Mau lên, anh đi ra ngoài đi!-Nói rồi, nó đưa tay đẩy mạnh anh. Nhưng với sức của nó, thì là một điều không dễ dàng. Ngược lại con người kia, vẫn đứng yên một chỗ. Anh nhìn nó, rồi nở nhẹ nụ cười khẩy:

-Em càng muốn đuổi tôi, thì tôi lại càng muốn biết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ ở đây chỉ có tôi và em, em tốt nhất nên nói thật đi. Em và Korn, là mối quan hệ như thế nào?-Anh hỏi, nó lắc đầu-Không nói đúng không? Được! Tôi sẽ cho em tội nguyện!-Nói rồi, Ahn nhanh chóng thu hẹp cái khoảng cách hiện tại. Anh áp sát cơ thể của mình vào nó hơn. Sau đó, giữ chặt hai cánh tay của nó áp lên tường. Đầu anh lúc này - hơi nghiêng xuống một chút:

-Ahn! Tôi cầu xin anh có được không? Anh đừng làm vậy với tôi mà! Hức, tôi không muốn mình có lỗi với giáo sư. Hức, anh cũng có thể làm việc này với bất cứ người nào khác. Nhưng đừng làm vậy với tôi, tôi là em họ của anh đó!

Em họ sao?

Không!

Anh chưa từng xem nó là em họ của mình một chút nào hết!

Mà anh xem nó..

Là một nửa tương lai của mình!

Không gian hiện tại chìm sâu trong sự yên ắng. Ahn đưa đôi mắt lạnh tanh nhìn nó, rồi bất giác mỉm cười. Phải! Anh là đang cười khẩy. Giáo sư! Tại sao trong mắt nó chỉ có Nhậm Phong? Còn anh thì sao? Anh không là gì với nó sao?

-Em họ sao? Vậy thì tôi hỏi em, em có từng xem tôi là anh họ của em chưa? Em có thấy không công bằng không? Khi cách đối xử của em dành cho Young là một trời. Còn đối với tôi, thì lại là hoàn toàn khác. Có phải em nghĩ, tôi không biết đau lòng không?

Bấy giờ nghe anh nói. Nó mới biết được, bản thân mình đã làm gì trong khoảng thời gian một năm qua. Có lẽ là vì cách đối xử của Ahn, mà nó chuyển sang rất sợ anh. Dẫn đến nhiều lúc, nó còn không dám nhìn thẳng mặt anh nữa. Cho nên, làm sao nó có thể tự nhiên như đối với Young chứ!

-Nhưng mà, có người anh họ nào, lại hôn chính em họ của mình không? Anh như vậy, làm sao đáng để tôi tôn trọng chứ! Ah!-Nghe nó nói, anh cau mày. Hai cánh tay thô bạo của Ahn, lại vô tình làm đau nó nó-Anh làm tôi đau đó! Ahn! Anh mau bỏ tôi ra đi! Hức Hức-Đau đớn, nó vùng vẫy. Nhưng khi nó vùng vẫy, thì anh lại càng xiết chặt hơn. Áp sát khuôn mặt của mình vào ai kia, anh lại lần nữa mỉm cười:

-Tôi biết điều mình làm là vô lý đối với em. Nhưng mà Tiểu Như, em có biết, em đối với tôi rất quan trọng không?

-Tôi không biết gì hết! Anh mau buông tôi ra đi!

-Không!-Anh nhấn mạnh-Tôi không muốn buông em ra một cách dễ dàng như vậy đâu. Vì có lẽ em không biết, tôi cũng đang rất sợ. Cũng như bao nhiêu người khác, điều rất sợ khi mất đi thứ mình muốn giữ. Cho nên, tôi sẽ không buông em ra. Cho đến khi, hình bóng của Tae, hoàn toàn biến mất trong lòng em-Nói rồi, anh nghiêng đầu - làm nốt cái công việc còn lại.

Cũng đã rất lâu, anh chưa từng chạm môi cô gái này!

Anh cũng không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy anh hôn nó. Nhưng mà anh biết, anh thật sự rất cần nó. Là lần đầu tiên, anh hoàn toàn muốn nghiêm túc với một người.

-Ưm.. Ưm..

Nó muốn thoát khỏi tay anh!

Nó thật sự muốn thoát khỏi tay anh!

Nhưng mà..

Sao lại vẫn không thể chứ?

Rốt cuộc, thì nó phải làm thế nào mới đúng đây?

Thôi giẫy giụa trước Ahn. Nó bây giờ, cũng giống như một con diều bị đứt dây bay lơ lửng. Nó cố thoát khỏi anh ta thì có được gì. Anh ta, vẫn hoàn toàn không buông tha cho nó. Nếu vậy, nó chỉ còn cách tiếp nhận thôi. Và rồi.. Ahn cũng dần rời khỏi cánh môi nó.

Anh đưa mắt nhìn vào khuôn mặt khó coi mà tiếp nhận của ai kia, liền bất giác mỉm cười. Cuối cùng cũng có lúc, nó ngoan ngoãn để anh cưỡng hôn. Nhưng mà anh cũng biết, nó hoàn toàn không thật lòng khi làm vậy. Thế mà tại sao, anh lại rất muốn có nó? Muốn đến độ, anh có thể đánh đổi bất cứ thứ gì!

Không gian ngay bấy giờ lặng đi. Còn nó, thì vẫn sợ hãi khép chặt mắt. Vì lúc nó mở mắt ra, nó sợ phải đối diện với anh. Rồi nó lại - thấy bản thân mình thật sự rất xấu hổ. Nó đang làm gì vậy chứ?! Sao lại để anh ta có cơ hội cưỡng hôn?!

-Em không muốn mở mắt ra, sau đó mắng hoặc xua đuổi tôi như mọi khi sao? Nếu như em còn im lặng, thì tôi thấy không quen đó!-Anh nói, rồi di chuyển nhẹ làn môi lên trán nó. Một tiếng " Chụt " phát ra, làm nó khẽ giật mình. Anh ta, anh ta đang làm cái gì vậy?-Mau mở mắt ra nói chuyện với tôi đi. Hay em muốn, tôi hôn để thức tỉnh em hả?-Khiêu khích, anh hỏi. Nó vừa nghe xong, liền theo thói quen mở to mắt. Đối diện với khuôn mặt điển trai của anh, ai kia khẽ cúi đầu:

“ Mình.. Mình thật sự rất xấu hổ! Rốt cuộc, mình phải làm gì đây? ”

-Tiểu Như! Tôi có chuyện..

*Cộc Cộc*

Đúng lúc đó, thì bỗng có tiếng người gõ cửa. Anh quay mặt ra phía sau, rồi bất giác cau mày. Là cái tên nào không biết điều - lại chạy đến phá đám anh vậy?
Bình Luận (0)
Comment