Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2459

Quá ngông cuồng…

Sắc mặt của rất nhiều thiên tài thành Thiên Lăng đều có vẻ khá khó coi, không ai ngờ rằng dù thật sự đối mặt với Âu Dương Hạo trong thất tú Thiên Lăng, Lâm Nhất vẫn có thể ngông cuồng như thế, khí thế hoàn toàn không yếu đi.  

Ầm!  

Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên, trên người Âu Dương Hạo đột nhiên có tám đám huyết vân xuất hiện. Tám đám huyết vân kia tựa như hoa nở rộ sau lưng hắn ta, vừa giống như tám ngọn núi nguy nga, vừa giống như biển mây rộng lớn, tạo thành một vùng đỏ thẫm.  

“Tiêu Vân Quyết tầng tám!”  

“Đây mới là thực lực chân chính của thất tú Thiên Lăng ư, không ngờ hắn lại có thể tu luyện công pháp trấn tông của Tiêu Vân Tông đến tầng tám!”  

“Ta nghe nói công pháp này chỉ có chín tầng thôi”.  

Nhìn thấy trên người Âu Dương Hạo lại có khí thế đáng sợ ngưng tụ, sâu trong mắt các thiên tài thành Thiên Lăng đều có ngọn lửa cháy rực lên, tuyệt đối không thể thua được.  

Trong lúc đó, cũng có rất nhiều thiên tài vùng khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất.  

Thực lực của thiếu niên bị thiên tài thành Thiên Lăng gọi là Kiếm Nô, chỉ vì Khuynh Nhược U mà đuổi cùng giết tận thật sự đã đủ sánh bằng thất tú Thiên Lăng, khiến cho lòng người kính nể rồi.  

“Ta thật sự không ngờ lại bị ngươi ép đến mức phải sử dụng thực lực chân chính”.  

Âu Dương Hạo lạnh lùng nhìn Lâm Nhất trước mặt, hoàn toàn không che giấu sát khí trong mắt.  

Nét mặt Lâm Nhất cũng rất lạnh lùng, hắn hờ hững nhìn đối phương, hơi thở đáng sợ dâng trào trên người hắn ta hoàn toàn không khiến hắn sợ hãi dù là một chút.  

“Cái chết đã ập lên đầu mà còn chưa biết, từ khoảnh khắc ngươi cướp đi thần thạch Tử Diệu của U Nhược điện hạ, ngươi đã là một người chết rồi, ngươi hoàn toàn không biết ngươi đã đắc tội với ai!”  

Âu Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, sát khí vô tận cuồn cuộn rơi xuống người Lâm Nhất.  

Sát khí đó tựa như có từ thời thượng cổ, tràn đầy hơi thở hung ác, chẳng khác nào muốn nuốt chửng vạn vật. Nhưng Lâm Nhất vẫn bất động như núi, tựa như một thanh kiếm đứng đón gió, không ngừng reo lên, khiến man thú diễn hoá từ sát khí trên không trung không thể nào đến gần hắn.  

Cảm nhận được chiến ý trên người Lâm Nhất, Âu Dương Hạo cười khẩy: “Ngươi đúng là không sợ chết, ta cũng lười dây dưa với ngươi. Chỉ một chiêu thôi, nếu ngươi có thể đỡ được chiêu này, ta sẽ không gây chuyện với ngươi nữa”.  

“Chiêu thương này, ta đặt tên là Liệt Tinh!”  

Trong lúc nói chuyện, khí thế diễn hoá từ Tiêu Vân Quyết trên người hắn ta lại dâng trào. Khi chân nguyên vô tận rót vào trong trường thương, thiên địa chợt trở nên tối tăm, huyết quang quanh quẩn trên mũi thương như thật sự có thể xé rách cả vì sao.  

Trong bóng tối, mũi thương của hắn ta loé lên ánh sáng màu đỏ thẫm, một uy năng đáng sợ tựa như đá xuyên bầu trời không ngừng ngưng tụ. Huyết quang quanh quẩn trên mũi thương không ngừng dao động, nhìn như có sinh mạng.    

“Đáng sợ…”  

“Đây là lý do hắn trở thành thất tú Thiên Lăng sao?”  

Cảm nhận được hơi thở đáng sợ này, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều không khỏi thay đổi sắc mặt.  

“Hừ, lúc trước Âu Dương Hạo sử dụng chiêu này giết chết tán tu Âm Dương viên mãn chỉ với một thương, danh tiếng vang xa. Ta không tin Lâm Nhất có thể đỡ được nó!”  
Bình Luận (0)
Comment