Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2460

Nét mặt thiên tài thành Thiên Lăng rất lạnh lùng, ai cũng tỏ vẻ chờ mong.  

Tựa như đã nhìn thấy hình ảnh Lâm Nhất bị chiêu thương này đâm thành mảnh vụn vậy.  

Uy năng khiến người ta sợ hãi không ngừng dâng trào, kèm theo uy thế đó, Lâm Nhất cảm nhận được sự áp lực chưa từng có.  

Nhưng trái tim hắn, kiếm của hắn, người của hắn lại không hề có vẻ căng thẳng và cuống cuồng trước áp lực này.  

Trong mắt hắn có chiến ý ngút trời mãnh liệt dâng trào. Lúc này, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong không ngừng rung động, bắn ra những luồng kiếm quang chọc thủng trời xanh, xông thẳng về phía trước, khiến cho chúng sinh phải run rẩy.  

Theo ánh sáng chói mắt loé lên trên người hắn, cuối cùng nơi vô cùng u ám này cũng xuất hiện ánh sáng thuộc về chính hắn.  

Trong bóng tối, chỉ có huyết quang trên mũi thương của đối phương loé lên phong mang.  

“Kiếm uy Thương Long, che phủ chư thiên!”  

Chiêu thức này cũng miễn cưỡng để hắn nghiêm túc rồi.  

Trong mắt Lâm Nhất có tinh quang loé lên, trong nháy mắt, Tử Diện Kiếm Quyết và Thương Long yêu uy đã lên tới đỉnh cao dung hợp một cách hoàn mỹ. Mười một con Lôi Điện Long mãng đột nhiên loé lên ánh sáng rực rỡ, không ngừng dao động, ngưng tụ thành một tia kiếm quang cực kỳ sắc bén.  

Trên kiếm quang có in long văn cổ xưa, lôi mang dao động.  

Thương Long thét gào, trong tiếng kiếm reo, mặt đất lại nổ tung một lần nữa, kiếm uy hào hùng cuốn theo mười một tia kiếm quang, đồng thời xuất hiện.  

Cùng lúc đó, thương mang màu máu đang muốn đâm rách ngôi sao kia bộc phát ra huyết mang ngút trời, như một biển mây vô tận, mênh mông rộng lớn.  

Ầm!  

Hai sát chiêu chứa đựng lực lượng đáng sợ đủ để chém chết cường giả Âm Dương viên mãn va chạm với nhau.  

Vào khoảnh khắc va chạm, tiếng vang lớn khiến thiên địa chấn động, ngoài đỉnh núi thần bí có kiếm vụ bao phủ kia, những ngọn núi thấp ở xung quanh đều mơ hồ nứt ra.  

Hai luồng khí thế đáng sợ đan xen với nhau, chân nguyên dao động, dị tượng vỡ tan, dư âm kinh khủng càn quét.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Hai người đang đứng ở trung tâm giao phong thừa nhận dư chấn không gì sánh bằng. Một tiếng vang đáng sợ truyền đến, hai bóng người đều bay ra ngoài tựa như sao băng.  

Phụt!

Hai người đều đập vào một ngọn núi thấp mới dừng lại. Chỉ trong nháy mắt, ngọn núi đó lập tức ầm ầm sụp đổ, biến thành vô số đá vụn tung bay.  

Xung quanh yên tĩnh, rất nhiều người nhìn về phía hai người trong đống đá, nét mặt cũng có vẻ mờ mịt.  

Ầm!  

Vào lúc mọi người đang thấy ngạc nhiên, một tia sáng bay ra ngoài từ trong đống đá vụn.  

Âu Dương Hạo đứng giữa không trung, trên khuôn mặt đầy máu tươi lộ vẻ dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía đống đá vụn.  

“Tiểu Kiếm Nô, đấu với ta, ngươi chỉ có một con đường chết thôi!”  

“Thật sao?”  

Nhưng hắn ta vừa dứt lời, đỉnh núi có đá chất chồng kia lập tức có bụi bặm dâng lên, một lực lượng không thể địch nổi đánh tan nát đống đá vụn kia, tro bụi tung bay theo gió, chẳng còn lại gì. 
Bình Luận (0)
Comment