Linh Kiếm Chân Quân nhìn Lý Thủy Đạo, khẽ gật đầu, nói: "Đương nhiên là có thể thực hiện dược. Thật ra, dùng hồn phách yêu thú cũng có thể luyện chế được độc linh, chẳng qua luyện chế loại độc linh như vậy, chỉ dùng được một lần là vô dụng, hơn nữa hồn phách của yêu thú bình thường cũng không thể chịu đựng được kịch độc. Nếu có thể dùng loại trận pháp này đi luyện chế độc linh, nó sẽ biến thành tồn tại vĩnh hằng bất diệt."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, hai mắt hé lộ tinh quang, hùa theo lời nàng: "Trận bất diệt, linh bất diệt!"
"Đúng là như thế." Linh Kiếm Chân Quân dịu dàng nói.
"Tốt quá rồi." Lý Thủy Đạo siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy kích động.
Đúng là tu đạo không thể xa rời thực tế, nhất định phải giao lưu, sau khi trao đổi luận đạo cùng Linh Kiếm Chân Quân, nan đề trong lòng hắn bấy lâu nay đã được giải quyết, tuyệt đối hiệu quả hơn tự mình ngộ đạo trăm năm.
Linh Kiếm Chân Quân nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhưng muốn chế tạo một tòa Hồn Huyết Luân Hồi Đại Trận bên trong Hư cảnh của mình lại cần có nội tình huyết đạo công pháp thâm hậu. Ngươi có không?"
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng tự tin, hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta có!"
... truyện yy ...
Trên đỉnh Thúy Bình sơn, mây máu cuồn cuộn như thủy triều, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, khiến người ta buồn nôn.
Đột nhiên, một ánh đao chói mắt cắt ngang qua chân trời, vừa nhìn đã có cảm giác lưỡi đao nọ được chế tạo từ một đoạn xương trắng, nó mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, hung hăng bổ về phía một con cự thú giáp xanh.
Con cự thú này mình người đầu cá sấu, trên thân thể được bao phủ bởi một tầng lân giáp không ngừng lóe lên quang mang lạnh lẽo, nó có bộ móng vuốt sắc như móc câu, cái đuôi quét ngang tới kéo theo một cơn cuồng phong kinh người gào thét.
Nhục thể của nó vô cùng cứng chắc, phảng phất như được đúc từ huyền thiết, dù phải đối mặt với một đao khủng bố như thế, thân thể cũng chỉ khẽ run lên, lại không chịu bất cứ thương tổn thực chất nào.
Trong mắt cự thú lóe lên một tia khinh thường cực kỳ nhân tính hóa, dường như nó cảm thấy chiến đấu với nữ tử này chẳng thú vị chút nào.
Nó lập tức phát ra một tiếng rít gào rung trời, sau đó xoay người hóa thành một luồng tàn ảnh, trực tiếp biến mất trong mây mù mênh mông.
Mây máu dần dần tán đi, để lộ ra bóng dáng của một vị nữ tử áo đỏ.
Dáng người nàng thướt tha, mái tóc dài tung bay theo gió, khuôn mặt tuyệt mỹ lại mang theo vài phần lạnh lùng. Trong tay nàng đang cầm một thanh bạch cốt đao, mũi đao còn lưu lại huyết khí nhàn nhạt.
Nàng quay đầu đi, ánh mắt xuyên thấu tầng tầng mây mù, dường như có thể thấy rõ tất cả hư ảo trên thế gian.
Bên trong mảnh mây mù lượn lờ đó, có thể mơ hồ trông thấy bóng dáng của một con Giao Long. Nó đang lượn vòng trên không trung, tản ra khí tức mạnh mẽ khiến tim người ta đập mạnh.
Đó là Lý Thiên Tuyệt, cả lão cũng tới.
Hạ Nhược Tuyết và Lý Thiên Tuyệt không có giao tình gì, mà bản thân nàng cũng không muốn gặp mặt người này, vì vậy mới hít sâu một hơi, lập tức hóa thành một luồng độn quang màu máu, trực tiếp biến mất trên đỉnh Thúy Bình sơn.
...
Băng Thi động.
Từ phía chân trời có một luồng huyết quang phá không mà đến, chỉ chớp mắt sau, nó đã đi tới cửa động. Huyết quang dần dần tiêu tán, để lộ ra một nữ tử mặc y phục màu đỏ bên trong, nàng chính là Hạ Nhược Tuyết.
Nàng mặc áo đỏ như lửa, tạo thành sắc thái đối lập rõ ràng với cánh đồng tuyết mênh mông chung quanh.
"Kẻ địch là ai?" Một giọng nói truyền đến từ cửa động, Hạ Nhược Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ả xà nữ đầu người thân rắn đang nấp trong cửa động, trên người được bao trùm bởi một lớp vảy năm màu.
"Tu sĩ của Thanh Lân đường." Hạ Nhược Tuyết trả lời ngắn gọn: "Bọn họ đến thăm dò, vừa giao thủ đã đi."
Xà nữ Ngọc Nương gật đầu: "Ngươi mau xuống đây, vừa lúc chủ nhân và sư phụ ngươi đang cần đến ngươi."
Hạ Nhược Tuyết nghe vậy, trên mặt lộ vẻ khó xử, ửng hồ như hoa đào, hai mắt nàng lóe lên một tia do dự và mê mang. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Không phải hai người bọn họ đang bế quan song tu sao? Nếu lúc này ta tiến vào trong đó, có phải hơi loạn hay không?"
Ngọc Nương mỉm cười, trong mắt tràn đầy thâm thúy và trí tuệ, nàng dịu dàng nói: "Yên tâm đi, giờ phút này bọn họ đang cần ngươi ở bên cạnh phụ trợ."
Hạ Nhược Tuyết nghe vậy, vẻ mặt càng thêm bất an: "Vậy ta nên giúp đỡ như thế nào? Ngọc Nương ngươi hãy nói cho ta biết đi, rốt cuộc là nên bày ra tư thế gì mới có thể chen vào giữa hai người bọn họ? Hay là ta ở một bên khiêu vũ trợ hứng cho bọn họ?"
Ngọc Nương nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia khôi hài, nàng lập tức tò mò hỏi: "Ai nha? Ngươi còn biết khiêu vũ ư? Không biết là vũ điệu như thế nào?"
Hạ Nhược Tuyết nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên một tia ngượng ngùng, hai tay nàng gắt gao xoắn cùng một chỗ. Hồi lâu sau nàng mới thấp giọng nói: "Đương nhiên là thoát..."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào đại sảnh đón khách được chế tạo từ hàn băng. Bên trong đại sảnh là một mảnh hàn khí bức người, tựa như đang dấn thân chìm xuống một con sông băng vạn năm, lạnh lẽo mà thuần khiết.
Hạ Nhược Tuyết ngắm nhìn bốn phía, chợt phát hiện bên trong đại sảnh không có một ai, chỉ có một cái hồ lô màu đen như mực đang đặt ở vị trí trung ương.
Thoạt nhìn sẽ có cảm giác cái hồ lô này rất bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng bên trong lại hiển lộ ra một luồng khí tức thần bí sâu không lường được.
Miệng hồ lô hơi mở rộng, có cảm giác nó chính là một cánh cửa đi thông tới một thế giới thần bí khác, thâm thúy mà u ám.
Ngọc Nương nhẹ giọng giải thích: "Bọn họ đang ở trong Hư cảnh."
Hạ Nhược Tuyết nghe vậy, âm thầm líu lưỡi, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: "Đúng là muốn làm ư?"
Ngọc Nương mỉm cười nói: "Ngươi cũng tiến vào Hư cảnh trợ giúp bọn họ một tay đi."
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sau đó hóa thành một luồng huyết quang, giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, nhanh chóng chui vào miệng hồ lô.