Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1004 - Chương 1004: Ước Hẹn Mười Năm Sau…

Chương 1004: Ước Hẹn Mười Năm Sau… Chương 1004: Ước Hẹn Mười Năm Sau…

Nữ tử kia mỉm cười, tiếp tục giảng giải: "Trong bản 《 Huyết Hà Vong Xuyên Tâm Pháp 》 này, không chỉ bao hàm rất nhiều bí thuật huyết đạo huyền bí như "Hồn Huyết Luân Hồi Đại Trận" và "Huyết Luyện Trùng Sinh", ta còn kết hợp chúng với tu vi kiếm đạo của mình để tiến hành sửa cũ thành mới, tuy kiếm đạo và độc đạo khác nhau, nhưng cũng có chỗ tương đồng, tin tưởng chỉ cần hai bên cùng xác minh, tất có thể sáng tạo ra công pháp độc đạo của riêng mình."

Lý Thủy Đạo gật đầu, trong lòng dâng lên một luồng hào tình phấn khởi: "Ta nhất định phải bước lên huyết độc chi đạo thuộc về chính mình!"

"Ta tin tưởng chàng." Linh Kiếm Chân Quân ngửa đầu, hai người lại đột phá tất cả khoảng cách, dường như bên trong Băng Thi động lại ấm áp hơn vài phần.

Băng quang mông lung nhẹ nhàng rơi xuống thân thể hai người, như phủ thêm cho bọn họ một tầng voan mỏng mông lung.

Gương mặt nữ hài hơi đỏ ửng, giống như cành hoa đào nở rộ trong ngày xuân, đẹp đến không gì sánh được.

Nàng tựa vào ngực Lý Thủy Đạo, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, giống như nghe được tiếng nhạc khiến cõi lòng người khác trào dâng.

"Thủy Đạo ca ca, chàng biết không? Tuy《 Huyết Hà Vong Xuyên Tâm Pháp 》 này có tên là Huyết Hà, nhưng tinh túy chân chính của nó lại nằm ở Vong Xuyên. Vong Xuyên chính là quên đi những chuyện đã qua, rửa sạch hết thảy mọi tạp niệm, chỉ lưu lại bản tâm."

Lý Thủy Đạo ôm chặt lấy nàng, cảm nhận sự dịu dàng và kiên định của nàng, mới nhẹ giọng nói: "Tang Nhi, bắt đầu đi... Chúng ta cùng nhau."

"Ừm..." Ánh mắt hai người giao nhau, giống như có một luồng lực lượng vô hình nào đó đang chảy xuôi giữa hai người bọn họ.

Huyền Hoàng chi khí lại một lần nữa tản ra từ trên thân thể hai người, tựa như từng tia từng sợi hào quang màu vàng chặt chẽ vờn quanh bọn họ. Khí tức này hệt như Hỗn Độn chi khí có mặt vào lúc thiên địa sơ khai, vô hình vô chất, nhưng lại ẩn chứa vô cùng vô tận sinh cơ và lực lượng bên trong.

Được Huyền Hoàng chi khí vờn quanh, tâm thần của hai người dần dần giao hòa, hệt như đã biến thành một thể.

Khí tức của bọn họ đan xen vào nhau, giống như âm dương giao thái, miệt mài bổ sung cho nhau.

Khi rơi vào trạng thái hỗn độn chưa phân, âm dương chưa phán này, bọn họ cũng trực tiếp tiến vào một loại trạng thái hoàn toàn siêu linh.

Đúng vào lúc này, một bóng hình mặc y phục màu đỏ xinh đẹp lại phiêu nhiên đi tới. Đó là Hạ Nhược Tuyết, nàng mặc bộ hồng y như lửa trên người, nhẹ nhàng nhảy múa, bóng dáng uyển chuyển lướt qua xinh đẹp mà thần bí.

Phảng phất như màn vũ đạo của nàng tự có ma lực, làm cho cả khung cảnh đều trở nên mông lung, tràn đầy khí tức mê ly mà mị hoặc.

Được tư thế nhảy của Hạ Nhược Tuyết dẫn dắt, quá trình tu luyện của hai người lại càng thêm thông thuận.

Bọn họ dựa theo tiết tấu của nàng mà động, mỗi một lần hô hấp, mỗi một động tác đều ăn khớp hoàn mỹ với tiết tấu vũ đạo của nàng.

Chịu ảnh hưởng bởi tư thế vũ đạo tuyệt vời này, động tác của bọn họ không ngừng gia tăng, phảng phất như muốn đột phá sự trói buộc của hỗn độn này, tiến lên cảnh giới càng cao hơn.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng tím tuôn ra từ trong cơ thể của Lý Thủy Đạo, nó lặng lẽ chảy vào cơ thể của Linh Kiếm Chân Quân, khiến nàng cảm nhận được một luồng lực lượng dồi dào chưa từng có từ trước đến nay, không ngừng dâng trào trong cơ thể.

Dưới quá trình tẩm bổ của luồng ánh sáng màu tím kia, nhục thân pháp thể của Linh Kiếm Chân Quân càng được tăng cường trên diện rộng, đây là tăng cường từ căn bản, không phải tiến hành theo chất lượng, mà trực tiếp có hiệu quả nhanh như dựng sào thấy bóng.

Khi luồng sáng tím nọ rút đi, Linh Kiếm Chân Quân lại một lần nữa xụi lơ trên giường ngọc, vẻ mặt mơ màng, da thịt mềm mại như nước.

Hạ Nhược Tuyết cũng nhặt bộ y phục màu đỏ dưới mặt đất lên, lặng yên mặc vào...

Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn Linh Kiếm Chân Quân đang lười biếng nằm trên giường, trong mắt tràn ngập nhu tình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, xúc cảm mềm mại như tơ kia khiến trong lòng hắn sinh ra niềm thương yêu vô hạn.

"Tang Nhi, nàng cảm thấy thế nào?" Hắn nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập ân cần.

Linh Kiếm Chân Quân chậm rãi mở mắt, dường như đôi mắt sáng ngời kia có thể xuyên thủng lòng người. Nàng nhẹ nhàng cười, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Thủy Đạo, ta cảm giác mình như được thoát thai hoán cốt, chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu như vậy."

Nàng nhẹ giọng nói, trong âm điệu có mang theo một tia hưng phấn.

Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Ba tháng sau...

Hai bóng người xinh đẹp bay từ trong Băng Thi động ra ngoài, một trước một sau nhẹ nhàng rời khỏi.

Nữ tử phía trước mặc một bộ cung bào màu trắng, thanh nhã như tiên, nữ tử phía sau lại mặc một bộ y phục màu đỏ, nhiệt tình như lửa.

Vóc dáng của hai nàng cao gầy cân đối, mái tóc dài như thác nước, thả theo gió bay bay, tựa như tiên tử vừa bước ra từ trong tranh.

Lúc này, Linh Kiếm Chân Quân đã thoát khỏi sự ngây thơ của nữ hài tử, đã trở thành một nữ tử trưởng thành duyên dáng yêu kiều. Giữa hai hàng lông mày của nàng toát ra một loại thần thái vũ mị và anh khí đan xen vào nhau, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Thanh Sương Kiếm được giắt bên hông nàng, sau khi đúc lại, thân kiếm lại lóe lên một mảnh hào quang sáng chói của tứ giai pháp bảo, để lộ ra vô tận sắc bén và cường đại.

"Không đến mười năm, ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, trực tiếp phi thăng Thượng giới." Trong giọng nói của Linh Kiếm Chân Quân lộ ra vẻ kiên định và tự tin, âm thanh của nàng xuyên thấu qua Băng Thi động truyền vào trong tai Lý Thủy Đạo: "Đến lúc đó, sẽ mời chàng đến xem lễ."

Giọng nói của Lý Thủy Đạo thản nhiên truyền ra từ bên trong Băng Thi động: "Đến lúc đó, ta nhất định sẽ đến chúc mừng."

Linh Kiếm Chân Quân mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia cảm kích: "Thiếp nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ cung nghênh chàng."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết bên cạnh. Chỉ thấy giờ phút này Hạ Nhược Tuyết y phục không chỉnh tề, một mảnh da thịt trắng nõn lộ cả ra ngoài, khiến Linh Kiếm Chân Quân không khỏi nhíu mày, lộ vẻ không vui.

"Mặc y phục vào, đừng để lộ da thịt ra ngoài như vậy, sẽ làm mất mặt bổn cung" Thanh âm của nàng tuy dịu dàng lại để lộ ra một luồng cảm giác uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Hạ Nhược Tuyết: "..."

Sau khi bị sư tôn quát lớn, nàng vội vàng sửa sang lại y phục trên người mình, tiếp đó, hai người nhanh chóng phi độn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment