Sau khi tiễn khách quý rời đi, Lý Thủy Đạo lẳng lặng lui về bên trong mật thất, bắt đầu một vòng bế quan tu luyện mới.
Tâm niệm vừa động, tòa Thập Phương Cao Tháp thần bí bên trong Hư cảnh của hắn lại chậm rãi tản ra một mảnh quang huy nhàn nhạt, một lần nữa khởi động rồi.
Hỏa cầu màu tím đen trên đỉnh tháp, giống như thiên ngoại lưu tinh, trực tiếp phá toạc hư không yên tĩnh, rồi gào thét ầm ầm lao xuống.
Hỏa cầu mang theo ngọn lửa màu tím thâm thúy, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa một luồng lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận, làm người ta nhìn mà sợ hãi.
Dưới uy thế của quả cầu lửa cực lớn kia, mười hai con cóc lớn đồng thời kêu to, giậm chân nhảy lên, miệng cóc khổng lồ mở ra, dường như có thể cắn nuốt cả thiên địa.
Lần lượt từng con đón lấy hỏa cầu màu tím đen theo thứ tự, sau đó nuốt từng quả vào trong bụng, lại vận dụng thần thông, chuyển đổi chúng thành Âm Dương nhị khí, tản ra khắp Hư cảnh mênh mông.
Theo từng quả cầu lửa biến mất, một vòng khí màu tím nhạt cũng dần dần tràn ngập bên trong Hư cảnh của Lý Thủy Đạo.
Luồng khí màu tím này như mộng như ảo, không khác gì tiên linh chi khí, nhanh chóng tăng lên một loại cảm giác thần bí cho toàn bộ Hư cảnh.
Huyết Hà dài chừng trăm dặm bên trong Hư cảnh, hệt như một con cự long đang uốn mình trên mặt đất. Huyết khí nồng đậm chảy xuôi trong Huyết Hà lại giống như một dải lụa màu đỏ, nhẹ nhàng bay lượn trên sa mạc mênh mông.
Nơi dòng sông máu ấy chảy qua, mặt đất bên dưới đều trở nên phì nhiêu, sinh cơ bừng bừng, các loại thực vật sinh trưởng trên vùng đất ấy đều bị một vệt huyết sắc nhuộm lên, thậm chí còn có huyết thực đặc biệt được sinh ra.
Nghe theo lời nói của Tang Tuyết, Lý Thủy Đạo bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu 《 Huyết Hà Vong Xuyên Tâm Pháp 》, khổ luyện 《 Huyết Thực Độc Chưởng 》.
Hắn muốn nắm giữ hai bộ công pháp này càng sâu thêm.
Bởi hết thảy mọi cảnh vật hiện ra bên trong Hư cảnh đều là hình ảnh phản chiếu cụ thể của nội tình công pháp trong tay tu sĩ, trong ngoài tương hợp, nên muốn con sông máu này có thể chảy cuồn cuộn, vĩnh viễn không khô cạn, lại tự thành một vòng tuần hoàn, vĩnh sinh bất tức, thì trình độ lý giải của bản thân hắn về môn huyết đạo công pháp này, cũng phải đạt đến cấp bậc tương xứng.
Một con Huyết Ngô Công đang bơi lội trong Huyết Hà. Nó mặc trên mình một bộ lân giáp màu đỏ như máu, thân hình mạnh mẽ, khí tức cường đại.
Được Huyết Hà tẩm bổ, tu vi của nó đang không ngừng tăng lên, có thể tấn cấp thành tam giai yêu thú bất cứ lúc nào.
Mà ở phía dưới sa mạc, thạch linh thú vẫn đang không ngừng đào móc. Tứ chi của nó cứng rắn như sắt, lực lượng kinh người, hang động đá vôi do nó đào ra đã có tạo hình tương tự như một tòa cung điện tự nhiên, thần bí mà thâm thúy.
Diện tích của Hư cảnh vốn là nội tình pháp lực của tam giai tu sĩ, hang động đá vôi này càng sâu, nghĩa là pháp lực của Lý Thủy Đạo càng thêm thâm hậu, cũng có nghĩa là không gian trưởng thành của sinh vật bên trong Hư cảnh càng thêm rộng lớn.
Đồng cỏ và hồ nước lá sen cũng chịu ảnh hưởng bởi quá trình này mà không ngừng được mở rộng, chúng nó giống như những viên phỉ thúy được khảm nạm trong Hư cảnh, không ngừng tản ra sinh cơ bừng bừng. Theo diện tích của chúng nó không ngừng mở rộng, càng ngày càng nhiều loại tài nguyên nhị giai cũng bắt đầu xuất hiện.
Nắm giữ một giới nơi vạn vật sinh sôi không ngừng, đây cũng là con đường tu luyện của tu sĩ tại Thiên Nguyên đại lục.
... truyện y-y- ...
Thiên Hạt Cốc, Hắc Sơn.
Trong sơn cốc có ba đại thế gia.
Lý gia, Chu gia, An gia.
Khu vực trên núi này do đại thế gia Lý gia cầm đầu, hai nhà khác cũng chỉ là gia tộc phụ thuộc của bọn họ mà thôi.
Ở chỗ sâu bên trong Thiên Hạt Cốc, có một mỏ linh thạch cực kỳ bí ẩn, tài nguyên khoáng sản ở nơi này rất phong phú, chuyên môn sản xuất linh thạch thuộc tính kim. Từ khi phát hiện ra nó cho đến nay, mỏ quặng ấy đều bị Lý gia chiếm giữ.
Lý gia đã sớm chiếm nó làm của riêng, cũng bí mật khai thác nhiều năm nay, trực tiếp độc hưởng phần tài phú cuồn cuộn không ngừng này.
Để bảo vệ bí mật, Lý gia đã đặt ra một loại quy định cực kỳ nghiêm ngặt: Đó là bất cứ tên thợ mỏ nào cũng không được rời đi, nếu dám rời đi chính là chết.
Bọn họ coi những người thợ mỏ này là công cụ, một lần vào mỏ, nghĩa là cả đời phải ở lại trong mỏ, trọn kiếp không được rời đi.
Lý Thiên Tuyệt có một đám người dưới trướng, bọn họ đều là tùy tùng trung thành của lão, tuy không phải họ Lý, nhưng đã đi theo Lý Thiên Tuyệt tung hoành Nam Hải, vào sinh ra tử rất lâu rồi.
Vì báo đáp những vị huynh đệ này, Lý Thiên Tuyệt đã để cho bọn họ canh giữ ở lối vào của mỏ linh thạch, làm người giám sát thợ mỏ, bóc lột những người thợ mỏ đáng thương kia.
Những thợ mỏ này đều là mấy người trẻ tuổi vừa mới tu luyện, có mộng tưởng với con đường tu tiên. Bọn họ tràn đầy ước mơ đi đến nơi này, hy vọng có thể tu luyện thành tiên ngay trên mảnh thổ địa tràn ngập linh khí ấy.
Đáng tiếc, bọn họ lại bị lừa đến hầm mỏ, bị biến thành một loại công cụ kiếm tiền của Lý gia.
Ở nơi này, bọn họ không được thấy mặt trời, mỗi ngày chỉ có thể đào lấy mỏ linh thạch, nhưng ngay cả cơ hội tu luyện cũng không có.
Đồng tham của bọn họ bị tước đoạt, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tu vi của mình trì trệ không tiến.
Bọn họ bị bóc lột, bị nghiền ép, nhưng ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, chỉ có thể yên lặng chịu đựng cuộc sống khổ cực này.
Sinh mệnh của bọn họ không có kỳ tích, chỉ có tuyệt vọng thật sâu.
Có lẽ cái chết chính là kết cục cuối cùng của bọn họ.
Một ngày không thấy mặt trời, cả đời không thấy mặt trời. Chỉ có ánh đèn mờ tối và vách đá lạnh lẽo làm bạn bên người.
Ngày đó, đột nhiên hầm mỏ sụp đổ, đây cũng không phải lần đầu tiên, đương nhiên càng không phải một lần cuối cùng. Kẻ tử vong chỉ là những thợ mỏ ti tiện nhất, đám quản lý sẽ lừa gạt càng nhiều người trẻ tuổi hơn đi đến nơi này, sau đó lại tiếp tục đào móc quặng linh thạch bên trong.