Cự thạch và bùn đất giống như những con dã thú phẫn nộ, điên cuồng cắn nuốt tất cả. Trong quặng mỏ vang lên một chuỗi những tiếng la hét đầy hoảng sợ, nhưng rất nhanh, hết thảy đã bao phủ trong tiếng nổ lớn rung trời.
"Chúng ta... chúng ta sẽ bị chôn sống!" Một thợ mỏ trẻ tuổi run rẩy nói.
"Sợ cái gì, dù sao chúng ta cũng không có đường lui." Một thợ mỏ khác cười khổ nói, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng … ngay tại thời khắc bọn họ sắp bị hắc ám hoàn toàn thôn phệ, kỳ tích đã xảy ra. Một luồng lực lượng thần bí đột nhiên giáng lâm, chỉ trong nháy mắt đã truyền tống bọn họ đi đến một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Nơi này có chim hót hoa nở tràn ngập trong không khí, có những gốc đại thụ cao vút trong mây với mỗi một phiến lá đều lóe lên một mảnh quang mang xanh biếc.
Trên bầu trời không có vầng thái dương nóng bỏng, nhưng lại có từng sợi quang mang trắng mờ tỏa xuống, mang đến cảm giác ấm áp nhu hòa.
Nhóm thợ mỏ ngây người tại chỗ, giống như tất cả đều không thể tin được vào đôi mắt của mình.
Bọn họ nhìn nhau, lập tức phát hiện ra cảm giác kinh ngạc, vui sướng và không dám tin tưởng ở trong mắt nhau.
"Chúng ta... Chúng ta đang ở đâu đây?" Một người thợ mỏ run giọng hỏi.
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ chúng ta đã chết rồi sao? Còn đây là âm tào địa phủ hả?" Một người thợ mỏ khác lắp bắp nói.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã ý thức được sự thật, đó là tất cả đều còn sống.
Mà nơi này chính là một thế giới hoàn toàn xa lạ với bọn họ, nhưng cũng là một thế giới tràn đầy sinh cơ và hi vọng.
Bọn họ vui đến phát khóc, lại khóc không thành tiếng. Nước mắt chảy xuống theo gò má, nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười. Bọn họ gắt gao ôm chầm lấy nhau, phảng phất như muốn truyền cảm giác vui sướng này cho nhau.
"Nếu chúng ta đang nằm mơ, thì ta tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại." Một người thợ mỏ nghẹn ngào nói.
Giờ khắc này, bọn họ không còn là đám thợ mỏ bị bóc lột, không được lộ ra ngoài ánh sáng, mà là một nhóm lữ khách một lần nữa giành được tự do vào tay mình.
Đám thợ mỏ đang đắm chìm trong vui sướng này lại không phát hiện ra, một tồn tại thần bí đang chăm chú nhìn vào bọn họ.
Nàng chính là chủ nhân của thế giới kỳ dị này, một nữ tử nửa người nửa bò cạp.
Dáng người nàng uyển chuyển, mái tóc dài như tơ, không ngừng lóe ra một mảnh ánh sáng màu u lam, giống như một viên bảo thạch tinh khiết nhất dưới đáy biển sâu. Nhưng bên trong thứ ánh sáng này lại lộ ra một loại quỷ dị và lạnh lùng khó có thể nói rõ ra.
Khuôn mặt của nàng xinh đẹp gần như là yêu dị, với làn da trắng nõn như ngọc, nhưng màu trắng này lại mang theo một loại cảm giác tái nhợt không thuộc về nhân gian. Khóe mắt nàng hơi ngước lên, tựa như tất cả mọi thứ trên đời này đều không thể kích thích được nàng, càng không thể gợn lên một chút sóng gió nào trong lòng nàng.
Nửa người trên của nàng có dáng vẻ của nữ tử nhân loại, mặc một bộ y phục cổ xưa, thêu đồ án phức tạp, toát lên ý vị cổ xưa mà thần bí. Nhưng nửa người dưới của nàng lại có hình thái bọ cạp, không ngừng lóe lên quầng sáng kim loại chói mắt, phần đuôi bén nhọn mà có lực, phảng phất như có thể xuyên thủng hết thảy mọi trở ngại trên thế gian.
* t/ru/yện/y/y/pro *
Trên đỉnh Thúy Bình sơn.
Một mảnh băng nguyên mênh mông trải dài dưới chân, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bầu trời là một mảng xám xịt, hệt như dị tượng xuất hiện trước khi cơn bão đến.
Một bóng người như gió đang lướt qua băng nguyên, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh núi. Đây là một nữ tử cao gầy, mặc váy dài màu xanh nhạt, buộc một dải lụa mềm mại như mây trôi theo gió ở bên hông.
Trên lưng nàng cõng theo một cây đại đao có bốn cái đầu quỷ, trên thân đao không ngừng tản ra một mảnh quỷ khí dày đặc.
Đột nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn truyền đến từ trong không khí.
Trong lòng Triệu Linh Nhi thoáng trở nên căng thẳng, nàng vừa nhạy bén cảm nhận được một luồng sát ý mãnh liệt đang nhanh chóng tới gần mình.
Chỉ nháy mắt sau đó, mấy tên hắc y nhân như u linh đã từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
Trong mắt hắc y nhân cầm đầu lóe lên một mảnh sáng lạnh, trong tay gã đang nắm một thanh đoản kiếm tản ra hàn quang sắc bén, cất giọng tàn nhẫn mà lạnh như băng: "Triệu Linh Nhi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!"
Ánh mắt Triệu Linh Nhi đầy vẻ kiên định, nàng nắm chặt Quỷ Vương Đao trong tay. Dưới ánh trăng mờ ảo, mảnh phù văn trên thân đao lập tức lóe lên một mảnh quang mang yếu ớt.
Thân hình nàng nhoáng một cái, đã hóa thành một làn khói xanh, vừa vặn tránh được một kích trí mạng của hắc y nhân.
Ngay sau đó, nàng lại dùng khí thế lôi đình vạn quân chém ra một đao. Ánh đao chớp động như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã chém một gã hắc y nhân thành hai nửa.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả mặt đất chung quanh.
Nhưng… có vẻ như những tên hắc y nhân này cũng không e ngại tử vong. Bọn họ lại nhanh chóng kết thành một tòa trận pháp kỳ lạ.
Trong nháy mắt, trận pháp đã khởi động, khí tức chung quanh lập tức chuyển thành rộng lớn bao la, phảng phất như cả mảnh thiên địa này đã bị luồng lực lượng ấy bao phủ.
Triệu Linh Nhi bị vây bên trong trận pháp, ngay cả ánh đao của Tứ Diện Quỷ Vương Đao cũng dần dần trở nên ảm đạm.
"Bích Hải Thiên Ba Trận? Các ngươi là dư nghiệt của Bích Hải môn?" Triệu Linh Nhi nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên lại đâm một đao xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, mặt đất dưới chân nàng đã vỡ ra một khe hở thật lớn, đồng thời, bốn con Quỷ Vương khổng lồ cũng nhanh chóng xuất hiện từ dưới lòng đất, phóng thẳng lên tận trời.
Thân hình của bọn họ nguy nga mà khủng bố, tựa như có thể xé rách cả thiên địa. Sau khi Quỷ Vương xuất hiện, Bích Hải Thiên Ba Trận cũng lập tức bị xé tan.
"Chết!" Triệu Linh Nhi vừa thoát khốn ra ngoài, trong lòng đã dâng lên một luồng sát ý mãnh liệt.
Theo tiếng quát của nàng, bốn thanh Quỷ Vương Đao lập tức bay múa trong tay nàng, ánh đao lập lòe, kín không kẽ hở. Mỗi lần ánh đao lóe lên, đều mang theo một tiếng kêu thảm thiết, và một gã hắc y nhân ngã xuống dưới đất.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả băng nguyên.