Chương 1015: Chẳng Lẽ Không Đầu Vẫn Có Thể Chiến Đấu?
Chương 1015: Chẳng Lẽ Không Đầu Vẫn Có Thể Chiến Đấu?Chương 1015: Chẳng Lẽ Không Đầu Vẫn Có Thể Chiến Đấu?
Chương 1015: Chẳng Le Không Đầu Vẫn Có Thể Chiến Đấu?
Chỉ trong nháy mắt ấy, chiếc đai lưng độc xà màu xanh sam bên hông Câu Tà lão nhân lập tức hóa thành vật sống, nó mở cái miệng to như chậu máu ra, táp thẳng vào luồng đao mang kia.
Ngay trong nháy mắt này, một đạo khí tức âm lãnh mịt mờ đột ngột đánh thẳng vào sau lưng lão.
Thái Âm Chỉ.
Người ra tay đương nhiên là Lý Thủy Đạo.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đang mặc một bộ áo đỏ trên người, khéo léo ẩn nấp trong đội ngũ của tu sĩ Chu gia.
Vào khoảnh khắc đại chiến bùng nổ, tâm thần của đám tu sĩ hai nhà Chu, An đều tập trung lên người Triệu Linh Nhi và Câu Tà lão nhân ở trung tâm hang động đá vôi.
Cuộc quyết đấu giữa bọn họ chính là tiêu điểm của tất cả mọi người.
Mà trong thời điểm hỗn loạn như vậy, một người muốn trà trộn vào đám đông, đúng là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Nhân lúc quá trình đàm phán giữa hai người kia thất bại, còn trực tiếp khai chiến với nhau, ngón tay Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng điểm một cái, Thái Âm Chỉ đã lặng yên không một tiếng động, bị đánh ra.
Mặc dù Thái Âm Chỉ này cực kỳ bí mật, nhưng khoảng cách thi pháp quá ngắn, không quá thực dụng trong quá trình đấu pháp của tu sĩ cấp cao, nhưng một khi đã tới gân được mục tiêu, nó sẽ trở thành một con dao găm sắc bén.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đã rút ngắn khoảng cách giữa hai bên xuống chỉ còn hai trăm mét, tam giai kịch độc "Thủy Mi Ôn" vừa được điều phối ra, lại vô thanh vô tức dung nhập vào bên trong Thái Âm Chỉ, giống như một mạch nước ngầm trí mạng, lặng yên tràn về phía Câu Tà lão nhân, nhanh chóng xuyên qua lớp y phục và thân thể của lão, tiến thẳng vào trong lục phủ ngũ tạng.
Câu Tà lão nhân vốn là tu sĩ của Ngũ Độc môn, đương nhiên là cảm giác đối với độc vật sẽ vượt xa người thường. Bởi vậy, gần như ngay sau khi "Thủy Mi Ôn" tiến vào trong cơ thể, lão đã cảm nhận được nó rồi. Đó là một loại rét lạnh đến từ sâu trong xương tủy, phảng phất như có một bộ móng vuốt sắc bén vô hình đang xé rách lục phủ ngũ tạng của lão.
Thậm chí Câu Tà lão nhân còn chưa kịp sinh ra ý niệm gì, thân thể đã bắt đầu phản ứng, nó thúc giục lực lượng đến từ trong Hư cảnh, muốn kéo loại kịch độc này vào đó.
Đúng vậy, khi đối phó với độc vật, tất cả tam giai tu sĩ đều sẽ xử lý như vậy, không cần biết loại độc kia lợi hại đến mức nào, chỉ cần trục xuất vào Hư cảnh, hết thảy đều thành vô nghĩa.
Nhưng "Thủy Mi Ôn" lại có được độc linh, chính hoạt độc đã chống cự lực lượng trục xuất đến từ Hư cảnh, và trực tiếp triển khai phá hư lục phủ ngũ tạng của Câu Tà lão nhân.
Câu Tà lão nhân vốn là tu sĩ Ngũ Độc môn, cũng được coi là thân thể kịch độc, kháng tính với độc cực cao, nhưng lão tiểu tử này quá mức phô trương, lại quấn một con rắn độc màu xanh biếc bên hông. Khiến cho Lý Thủy Đạo vừa nhìn đã biết đồng tham của người này chính là "Độc xà".
Như vậy, thân thể của lão chính là hỏa độc chỉ thể.
Ngũ Hành thủy khắc hỏa, dùng độc thiềm thừ là vừa vặn, có thể gây nên mức thương tổn lớn nhất.
Huống chỉ loại độc hắn sử dụng chính là tam giai "Thủy Mi Ôn" được tạo thành từ hỗn hợp thủy độc, thậm chí còn trải qua rèn luyện của Cự Linh Độc Hỏa.
Chỉ cần Câu Tà lão nhân không tu luyện đến "Ngũ Độc đầy đủ', lục phủ ngũ tạng của lão tuyệt đối không chịu đựng được "Thủy Mi Ôn".
Trên thực tế, Câu Tà lão nhân có được Hư cảnh, tuy không thể trục xuất kịch độc trên người, nhưng cũng có thể thông qua các loại độc dịch chứa đựng bên trong Hư cảnh, để điều phối thuốc giải tam giai kịch độc.
Đáng tiếc là hiện giờ lão không có thời gian.
Bên kia, tu sĩ mới tấn cấp tam giai là Triệu Linh Nhi vẫn giữ nguyên ánh mắt kiên định mà nóng cháy của mình, giống như muốn ngưng tụ toàn bộ lực lượng của mình lên một đao này.
Viên Kim Đan ẩn chứa lực lượng Quỷ Giao vô tận của nàng đang cấp tốc xoay tròn trong cơ thể, liên tục phóng ra từng luông lực lượng cường đại.
Trong lòng Triệu Linh Nhi không có bất kỳ tạp niệm nào, chỉ có khát vọng sinh tồn và kính sợ kẻ địch.
Nàng biết, đối mặt với tồn tại cường đại như Câu Tà lão nhân, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể dẫn đến hậu quả trí mạng.
Bởi vậy, nếu đã đánh, nàng sẽ dốc hết toàn lực, không dám có một chút sơ sẩy hay giữ lại nào.
Chỉ thấy một đường đao mang với hai màu xám trắng xen ke vào nhau, hung hăng xé rách không khí, trực tiếp chặt đứt con rắn độc xanh biếc vừa lao lên ngăn cản, sau đó bổ mạnh về phía đầu Câu Tà lão nhân.
Nhưng tình huống phát sinh tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Bởi vì Câu Tà lão nhân không hề né tránh, mà ngược lại, trên mặt lão còn mang theo một nụ cười quỷ dị, giống như đã sớm dự liệu được hết thảy mọi chuyện rồi.
Tuy vào thời điểm này, trong lòng Triệu Linh Nhi cũng thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng nàng không hề dừng động tác trên tay.
Quỷ Vương đại đao vẫn mang theo khí thế lôi đình vạn quân, hung hăng bổ xuống đầu Câu Tà lão nhân.
Xoát
Một đao này vô cùng mượt mà. Cái đầu của Câu Tà lão nhân bị một đao chém bay, thân thể không đầu cũng chậm rãi ngã xuống.
Triệu Linh Nhi:
Chẳng lẽ không đầu vẫn có thể chiến đấu?
Triệu Linh Nhi lộ vẻ mặt khẩn trương, gắt gao nắm chặt thanh đại đao trên tay, tựa như chỉ khi làm như vậy, nàng mới có được cảm giác an toàn.
Phanh.
Đột nhiên một thế giới kỳ quái xuất hiện, bên trong thế giới này có núi có sông, có cây có cỏ, có linh thú... đáng tiếc nó lại giống như một cái bọt khí bị đâm thủng, lập tức tan biến, không còn sót lại một chút nào.
Tất cả đều như ảo ảnh trong mơ...
Sau khi bọt biển tiêu tán, thứ còn lưu lại là một mảnh yên tĩnh đầy khiếp sợ. "Hư... Hư cảnh tự bạo rồi!" Trong mắt tộc trưởng Lý Hạo Hãn lóe lên một tia sợ hãi, cất giọng run ray nói.
Phải biết rằng, cái đâu của một tên tam giai tu sĩ bị chém đứt, cũng chưa chắc đối phương đã chết thật, nhưng một khi Hư cảnh tự bạo, thì người nọ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trước mắt bao người, một vị tam giai tu sĩ thành danh nhiều năm lại bị chém giết? Hơn nữa lão còn bị một nữ nhân không có danh tiếng gì của Lý gia dùng một đao chém chất...
Triệu Linh Nhi của Thiên Trì phường.
Khẳng định là từ nay về sau, cái tên này sẽ vang vọng khắp Hắc sơn.