Chương 1037: Ta Chỉ Là Một Người Lữ Hành...
Chương 1037: Ta Chỉ Là Một Người Lữ Hành...Chương 1037: Ta Chỉ Là Một Người Lữ Hành...
Chương 1037: Ta Chỉ Là Một Người Lữ Hành...
Trong lúc nói, trường đao của Ngụy Văn San lại đột nhiên ra khỏi vỏ, ánh đao lập lòe. Chỉ trong nháy mắt, lưỡi đao kia đã gác lên cổ Lý Thủy Đạo. Ánh mắt nàng lạnh như băng, dường như có thể xuyên thấu lòng người: "Nói! Phía sau các ngươi còn có âm mưu quỷ kế gì?"
Đối mặt với mối uy hiếp bất thình lình này, Lý Thủy Đạo lại không để lộ ra một chút sợ hãi nào. Hắn bình tĩnh lấy một bình thuốc tinh xảo từ trong ngực áo ra, lạnh nhạt nói: "Đây là giải dược, mỗi người một giọt, uống vào là có thể giải độc."
Trong mắt Ngụy Văn San hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng trường đao trong tay vẫn không buông lỏng: "Ngươi làm gì để chứng minh thuốc này là thật?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, chỉ khẽ lật tay một cái, một giọt chất lỏng trong suốt đã nhỏ xuống miệng một con vân đà mới bị trúng độc trước đó. Chỉ trong nháy mắt, con vân đà kia khôi phục lại thần thái, hiển nhiên độc tính trong người nó đã được giải trừ.
Ngụy Văn San thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nàng lập tức thu hồi trường đao, nói: "Coi như ngươi thức thời!"
Lý Thủy Đạo lạnh nhạt nói: "Chỉ cân một giọt là có thể giải độc, uống hai giọt sẽ trúng độc."
Ngụy Văn San nghe vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảnh giác. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhỏ một giọt giải dược cho mỗi một người trúng độc, quả nhiên, bệnh trạng của bọn họ đều nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi chữa khỏi cho mọi người trong thương đội, Ngụy Văn San và Ngụy Cảnh Thái lại đi tới thương nghị sơ lược với thủ lĩnh.
Một lát sau...
Lý Thủy Đạo được mời đến một lều vải, Ngụy Văn San cẩn thận kéo tấm rèm phủ bên ngoài căn lầu lên, ngăn cách tâm mắt của người ngoài.
Vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sáng như đuốc, nói: "Lý đạo hữu, chuyện hôm nay Ngụy Văn San ta ghi nhớ trong lòng. Ngươi ra tay lân này đã giúp chúng ta tránh khỏi nguy nan, phần ân tình này, ta tất hồi báo."
Lý Thủy Đạo mỉm cười, phong khinh vân đạm nói: "Nguy cô nương khách khí, đó chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng để nhắc đến."
Ngụy Văn San lắc lắc đầu, ánh mắt sắc như dao: "Lý đạo hữu, nếu ngươi đã nguyện hướng về phía chúng ta, thì kính xin hãy nói thẳng kế hoạch của các ngươi ra đi. Ngươi yên tâm Ngụy Văn San ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, tuyệt đối sẽ không để sa phỉ ám hại tính mạng của ngươi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, thoáng tram mặc một lát mới nói: "Ta vốn không biết kế hoạch của bọn cướp. Mặt khác, ta cũng không có liên quan gì đến bọn họ."
Nghe thấy Lý Thủy Đạo vẫn còn phủ nhận, Ngụy Văn San cũng phải bật cười, ngươi đã mang cả thuốc giải độc trên người, vì cớ gì lại khăng khăng phủ nhận?
Ngụy Văn San thoáng trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Lý đạo hữu, nếu ngươi thẳng thắn thành khẩn, Nguy gia ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn! Nhưng nếu ngươi cứ kiên trì giấu giếm, như vậy khi đến sa mạc, chúng ta và ngươi sẽ đường ai nấy đi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, chợt nhướng mày, lắc đầu nói: "Không được! Ta muốn cùng các ngươi tiến vào Sa mạc."
Nghe vậy, trên mặt Nguy Văn San chợt loe lên một nụ cười lạnh: "Ta từng thật lòng đối xử với ngươi, nhưng ngươi lại trêu đùa ta như thết Trước đó, ngươi luôn miệng từ chối hành trình tiến vào sa mạc, nhưng bây giờ lại đổi ý muốn đi, đây là đạo lý gì?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, dường như không thèm để ý đến lời nói của nàng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là một người lữ hành, ban đầu vốn có ý định đi dạo vòng quanh hoang mạc, nhưng khi nghe nói trong sa mạc có một mảnh thiên địa khác, trong lòng không khỏi sinh ra tò mò, mới tạm thời quyết định đi tới tìm tòi hư thực.”
Ngụy Văn San: ”...'
"Ngươi đã ngu muội vô tri như vậy, ta cũng không khuyên bảo nữa!" Ngụy Văn San hừ lạnh một tiếng, lập tức quay người rời đi. ...
Màn đêm buông xuống, mọi người trong thương đội vẫn còn đang ngủ say. Lý Thủy Đạo lại không hề buồn ngủ, hắn lặng yên rời khỏi lều trại, đi tới vùng hoang mạc bên ngoài.
Ánh trăng chiếu lên hoang mạc, tựa như phủ xuống nơi này một tầng sa mỏng màu bạc.
Lý Thủy Đạo bắt đầu luyện tập công phu quyền cước, động tác của hắn nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, giống như đã hòa làm một thể với mảnh thiên địa này rồi.
Công pháp hắn tu luyện chính là tuyệt kỹ é Độc Thứ Xuyên Vân Thối ) .
Mỗi một lần đá chân, mỗi một lần xoay người đều tràn đầy lực lượng và mỹ cảm. Bóng người của hắn thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng, phiêu nhiên như tiên.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Lý Thủy Đạo vẫn tu luyện, chưa trở về ốc đảo, bởi vì thương đội vẫn chưa khởi hành.
Với tu vi Vô Tướng Chân Quân, khả năng cảm nhận của hắn cực kỳ nhạy bén, người trong thương đội không cảm nhận được hắn, nhưng hắn lại có thể biết rõ tình huống trước mắt của thương đội.
Khoảng ba giờ sau buổi trưa, rốt cuộc đội buôn kia cũng bắt đầu khởi hành. Lý Thủy Đạo cũng đúng giờ trở lại trong đội ngũ thương đội, nhẹ nhàng nhảy lên lưng vân đà, một lần nữa nằm xuống.
Ngụy Văn San cưỡi vân đà chạy đến, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nàng ta trêu chọc nói: "Lý đạo hữu, ta còn tưởng tối hôm qua ngươi đã chạy suốt đêm rồi."
Lý Thủy Đạo nằm trên lưng vân đà, thản nhiên nói: "Ngụy cô nương cứ nói đùa, ta chỉ đi dạo một chút, thưởng thức bóng đêm ở vùng hoang mạc mà thôi."
"Đúng rồi... Vì sao các ngươi lại khởi hành muộn như vậy?" Lý Thủy Đạo hỏi ngược lại.
Ngụy Văn San nhẹ nhàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "So là đạo hữu chưa bao giờ đi qua sa mạc. Trong sa mạc này, ban ngày mặt trời chói chang như lửa, chỉ có thể ngày nằm đêm ra (ban ngày ở lại, ban đêm rời đi), chúng ta lựa chọn xuất phát vào lúc này, để tránh mặt trời chói chang nướng cháy."
Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ ra một chút thấu hiểu: "Nói như vậy, có nghĩa là chúng ta sắp tiến vào sa mạc rồi?"
"Đúng vậy, nơi này vốn là biên giới của sa mạc, nhiều nhất chỉ một canh giờ nữa, là ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng cát vàng đầy trời!"
Một lúc lâu sau, rốt cục đội buôn cũng bước vào sa mạc.
Trước mắt là một vùng cát vàng vô biên vô hạn, cuồng phong gào thét, cuốn lên từng mảnh cát bụi, dù hiện giờ vốn không phải lúc giữa trưa, nhưng sóng nhiệt cuồn cuộn vẫn ùa vào mặt.
Đây cũng là lân đầu tiên Lý Thủy Đạo nhìn thấy sa mạc, hắn không khỏi cảm thán thiên nhiên đúng là quỷ phủ thần công (tài nghệ điêu luyện), đồng thời trong lòng cũng tràn ngập tò mò đối với vùng đất chưa biết này.