Chương 1036: Cuối Cùng Thì Người Của Ngươi Cũng Đến!
Chương 1036: Cuối Cùng Thì Người Của Ngươi Cũng Đến!Chương 1036: Cuối Cùng Thì Người Của Ngươi Cũng Đến!
Chương 1036: Cuối Cùng Thì Người Của Ngươi Cũng Đến!
Ngụy Văn San mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia quang mang thần bí. Nàng nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Tuyệt cảnh sa mạc chính là một vùng đất kỳ dị trong thiên địa. Vị trí của nó biến ảo khó lường, muốn tránh né nó, trừ phi ngươi chưa bao giờ bước vào trong sa mạc."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, khẽ nhíu mày sau đó lại tiếp tục truy vấn: "Vậy... liệu có biện pháp nào để tìm được tung tích của nó hay không?”
Ngụy Văn San lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tìm tuyệt cảnh sa mạc?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười nói: "Ta chỉ hơi tò mò một chút thôi."
Ánh mắt Ngụy Văn San chuyển thành thâm thúy, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tuy tuyệt cảnh sa mạc là thứ khó có thể nắm bắt được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có dấu vết để tìm ra. Nghe nói, mỗi khi Hắc Phong Bạo quét tới, đó chính là điềm báo cho thấy tuyệt cảnh sa mạc sắp xuất hiện. Khi ấy, mây đen sẽ lấp kín bầu trời, cuông phong gào thét, cát bay đầy trời, che khuất hư không, phảng phất như cả thiên địa đều mất đi màu sắc. Vào lúc đó, thà rằng thương đội bị cát vàng vùi lấp, cũng tuyệt đối không được lộn xôn, một khi bị gió lớn cuốn đi, sẽ có khả năng đi nhầm vào trong đó, đến cuối cùng không thể thoát thân."
"Khả năng này... có bao nhiêu khả năng sẽ đi lầm vào trong đó?" Lý Thủy Đạo lại hỏi tiếp.
"Rất lớn!" Ngụy Văn San nói như chém đỉnh chặt sắt.
Nàng muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt Lý Thủy Đạo, nhưng lại không nhìn thấy, thậm chí còn trông thấy một chút hưng phấn lóe lên.
"Ngươi sẽ không gạt ta chứ?" Lý Thủy Đạo siết chặt nắm đấm, thậm chí lúc này, vẻ mặt hắn còn có chút kích động.
"Hừ! Ta lừa ngươi làm gì? Ta chính là..." Ngụy Văn San vừa nói đến đây, đột nhiên gián đoạn, vẻ mặt nàng khẽ động, dường như đã nhận ra điều gì.
Tiếng lục lạc vang lên, đinh đinh đang đang, gió thổi cỏ lay, sát cơ tất hiện!
Ngụy Văn San quay đầu chăm chú nhìn Lý Thủy Đạo, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn: "Cuối cùng thì người của ngươi cũng đến!"
Lý Thủy Đạo: "......
Dưới màn đêm phủ lên sa mạc, vầng trăng bạc như móc câu, muôn vạn vì sao lấp lánh.
Trong ốc đảo, có một đống lửa bập bùng, không ngừng tản ra một chút ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu bóng dáng của thương đội Ngụy gia, bọn họ đang bận rộn dỡ hàng, cho lạc đà ăn, nấu nướng, nói chuyện phiếm uống trà, dựng lều trại, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có này.
Đột nhiên, một đám người mặc áo đen xuất hiện như quỷ mị, bọn họ cam cung no trong tay, mắt như độc xà.
Âm! Tiếng súng bị bóp cò, tiếng cung nỏ bắn tên, tiếng những mũi tên cắt ngang qua bầu trời đêm, mang theo khí tức tử vong, ầm am hướng về phía thương đội.
Mũi tên dính đầy kịch độc giống như những hạt mưa to rơi xuống, khiến cho đám thương nhân, phu khuân vác thậm chí là lạc đà không hề phòng bị, đều rơi thẳng vào trong hỗn loạn và khủng hoảng. "Muốn chết!" Một tiếng gam đầy giận dữ vang lên, đồng thời một bóng người mặc áo xanh, lập tức xông thẳng về phía đám người áo đen nọ.
Người kia chính là thủ lĩnh của thương đội Ngụy Cảnh Thái.
Cùng lúc đó, Ngụy Văn San mặc áo trắng tay câm trường đao, dáng người mạnh mẽ, động tác nhanh chóng, đã đánh về một hướng khác.
Ngụy Cảnh Thái vung trường kiếm lên, kéo theo từng luồng kiếm khí màu xanh, giống như thanh long ra biển, thế không thể đỡ. Mà trường đao của Ngụy Văn San linh động mà tàn nhẫn, hung hăng bổ một đao về phía người áo đen trước mặt.
Hai người bọn họ đều đã bay lên trời, chân không chạm đất, uy thế xuất thủ mạnh không thể đỡ, cát bay đá chạy, chấn động lòng người.
Thấy một màn như vậy, đám người mặc áo đen lập tức hoảng sợ, bọn họ thật sự không ngờ trong một thương đội nhìn như bình thường này lại ẩn giấu hai vị tu sĩ nhị giai.
"Chạy maul Mục tiêu rất cứng! Thương đội này không thể trêu vào!" Đám người áo đen nhắc nhở lẫn nhau, nhưng bọn họ đã rơi vào khí thế áp bách của hai người kia, không cách nào chạy trốn.
Người áo đen đẳng xa nhao nhao lắp tên, nhắm chuẩn vào hai người nọ, chuẩn bị tiến hành chuỗi phản kích sau cùng.
Đáng tiếc, đối với nhị giai tu sĩ, những mũi tên bắn ra từ cung nỏ kia không mang đến một chút tác dụng nào, nhiều nhất chúng cũng chỉ có thể bắt nạt một tiểu tu sĩ nhất giai thôi.
Đám người áo đen lập tức tan rã. Bọn họ vội vàng buông cánh cung trong tay xuống, hốt hoảng bỏ chạy tứ tán. Nhưng Ngụy Cảnh Thái và Ngụy Văn San lại không định buông tha cho bọn họ. Đám người áo đen kia giống như lá khô bị gió thu quét rơi, từng người ngã xuống, một người sống cũng không lưu lại.
Ngụy Cảnh Thái đứng ở giữa chiến trường, trên người dính đầy máu loang lổ, tựa như một vị Chiến Thần, dùng ánh mắt sắc bén như đao, quét nhìn mọi thứ chung quanh.
Ngụy Văn San lại đang cẩn thận đi lục soát di vật của những người áo đen, nhưng lần này nàng phải thất vọng rồi, bởi vì những người áo đen này ngay cả một cái túi trữ vật cũng không có, chỉ mang theo cung nỏ và mũi tên, thậm chí rất nhiều người còn không phải tu sĩ, chỉ là phàm nhân thôi.
"Bọn họ chỉ là một đám pháo hôi." Ngụy Cảnh Thái lạnh lùng bình luận.
Đúng lúc này, một tên phu khuân vác của thương đội vội vã chạy tới, trên mặt gã ngập tràn hoảng sợ: "Không xong rồi! Không xong rồi! Trên mũi tên kia có độc! Những con vân đà của chúng ta đều sùi bọt mép cả rồi, thậm chí những người trúng tên cũng sắp không xong!"
Ngụy Văn San nghe vậy, khẽ cau mày nói: "Bọn họ muốn chúng ta trúng độc, sau đó không thể tiến vào sa mạc được. Hiển nhiên là nhóm người này có chuẩn bị mà đến."
Ánh mắt Ngụy Cảnh Thái cũng trở nên ngưng trọng, lão lập tức quay người nhìn về phía Ngụy Văn San, lãnh khốc nói: "Đi hỏi tên tù binh kia xem!"
Ngụy Văn San khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đang đứng bên cạnh một thi thể của người mặc áo đen, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp. Hắn khẽ than nhẹ một tiếng, nói: "Những người này đã bị các ngươi dọa cho vỡ mật rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?"