Chương 1035: Tuyệt Cảnh Sa Mạc!
Chương 1035: Tuyệt Cảnh Sa Mạc!Chương 1035: Tuyệt Cảnh Sa Mạc!
Chương 1035: Tuyệt Cảnh Sa Mạc!
Tên phu khuân vác khiếp sợ nhìn chằm chằm vào khối linh thạch trên tay, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Khối linh thạch này quá lớn, chẳng lẽ là linh thạch trung phẩm?
Gã lập tức hít sâu một hơi, muốn bình ổn lại cảm xúc kích động trong lòng.
Ngay sau đó, gã vội vàng thu khối linh thạch trung phẩm này vào trong túi trữ vật của mình, rồi mới đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sợ phần tài sản ngoài ý muốn này của mình sẽ bị người nhìn thấy.
Cũng may nhóm thành viên thương đội chung quanh đều đang bận rộn chuyện chuyên chở hàng hóa, không ai chú ý tới tình huống dị thường ở bên này.
Sau khi tên phu xe kia giấu kỹ khối linh thạch, trên mặt gã lập tức để lộ ra một nụ cười mang đầy vẻ nịnh nọt, gã đi đến bên cạnh Lý Thủy Đạo, nói: "Vị đại gia này, mời ngài cứ tùy ý nằm, tùy ý nằm..."
Lý Thủy Đạo hoàn toàn không có hứng thú để ý tới loại tiểu nhân vật này, hắn đổi một tư thế khác càng thêm thoải mái, nằm trên con vân đà, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi cảm thụ khí tức trên sa mạc.
Đội buôn Ngụy gia lại tiếp tục hành trình, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lần lượt lưu lại những dấu chân thật sâu trên sa mạc.
Thỉnh thoảng, Ngụy Văn San lại đưa mắt nhìn về phía Lý Thủy Đạo, cố gắng để tìm ra một ít dấu hiệu dị thường nào đó từ trên người hắn, nhưng mỗi lần như vậy, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy của đối phương thôi.
Màn đêm buông xuống, dày đặc sao trời.
Rốt cục thương đội của bọn họ cũng đi tới một khu ốc đảo xanh biếc dạt dào.
Màn đêm buông xuống, đống lửa chập chờn bừng lên trong sa mạc, tản ra chút ánh sáng yếu ớt mà ấm áp.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Ngụy Văn San và Lý Thủy Đạo ngồi vây quanh đống lửa, vừa nướng thịt thơm nức mũi vừa đắm chìm trong màn đêm yên tĩnh.
Thỉnh thoảng, ánh mắt Ngụy Văn San lại rơi xuống trên người Lý Thủy Đạo, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Rốt cuộc, nàng cũng không nhịn được, lập tức mở miệng phá vỡ bầu không khí trâm mặc xung quanh: "Ngươi thật sự không có chút hiếu kỳ nào với đống hàng hóa của thương đội chúng ta?"
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng cười cười, dùng lời ít mà ý nhiều đáp lại: "Không có hứng thú."
Ngụy Văn San: .......
"Lý đạo hữu, cá nướng trong ốc đảo này là ngon nhất, lại dùng gia vị đặc chế rắc lên, cá nướng ra mới mọng nước tươi ngon, hương thơm tỏa ra bốn phía."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong lòng hơi động: "Ngụy cô nương, nếu ngươi đã nói như vậy, ta nhất định phải nếm thử một phen."
Ngụy Văn San thấy vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên, nở rộ một nụ cười đắc ý. Nàng lập tức phất tay gọi thủ hạ đưa cá nướng tới cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo nhận lấy cá nướng, tinh tế thưởng thức một miếng, đúng là rất ngon.
"Lý đạo hữu, khi nào thì người của ngươi sẽ đến?" Ngụy Văn San đột nhiên mở miệng hỏi, thậm chí trong giọng nói còn mang theo một chút chờ mong. Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng liec mắt nhìn Ngụy Văn San một cái, sau đó cất giọng lạnh nhạt đáp lại: "Nguy đạo hữu, hình như ngươi có hiểu lầm gì đó với ta rồi. Chuyến này, ta đi một mình, không có ai khác."
Ngụy Văn San thoáng có chút sững sờ, nhưng trong mắt vẫn lóe lên một tia ngờ vực. Nàng buông con cá nướng trong tay xuống, khoanh hai tay trước ngực, cẩn thận quan sát Lý Thủy Đạo.
Thật ra Lý Thủy Đạo cũng đoán được suy nghĩ của Ngụy Văn San rồi, nàng này ẩn giấu tu vi, hơn phân nửa là muốn đen ăn đen. Sau khi thoáng trầm tư một lát, hắn vẫn quyết định chuyển hướng đề tài: "Ngụy cô nương, bên trong vùng hoang mạc này có nguy hiểm gì không?”
Ngụy Văn San nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười nghiên ngẫm: "Hoang mang thì có thể có nguy hiểm gì? Phỉ tu có thể thường lui tới chỗ này đều là một đám tiểu nhân vật, nếu tu vi đạt đến nhị giai, sao lại ở nơi chim không thèm ỉa này, nguy hiểm thật sự nằm ở sa mạc kia."
"À... Trong sa mạc có nguy hiểm gì? Xin lắng tai nghe." Lý Thủy Đạo cảm thấy hứng thú, hỏi.
"Ha ha..." Ngụy Văn San che miệng cười khẽ: "Không phải ngươi không đi sa mạc sao?”
"Tính ta vốn tò mò, hẳn là hỏi một chút vẫn được chứ?" Lý Thủy Đạo giải thích.
"Vậy nói cho ngươi biết cũng không sao." Ánh mắt Ngụy Văn San lộ ra mấy phần ngưng trọng: "Trong sa mạc có rất nhiều phế tích, bên trong những nơi này không chỉ có nguồn nước dồi dào, linh khí sung túc, mà đám tu sĩ thổ phỉ trú đóng ở đấy, ít nhất cũng đạt đến nhị giai, thậm chí còn có tu vi cao hơn. Ngoài ra bên trong sa mạc còn có một loại thiên tai tên là "Hắc Phong Bạo", một khi gặp phải, ngươi sẽ chứng kiến cảnh tượng trời đất u ám, cát bay đá chạy, ngay cả phương hướng cũng khó phân biệt nổi. Thậm chí bên trong sa mạc còn tôn tại một nơi gọi là "Tuyệt cảnh sa mạc " trong truyền thuyết. Nơi ấy là cấm địa của vô số tu sĩ, nghe nói những tu sĩ tiến vào nơi đó đều mất tích thần bí, chưa từng có ai sống sót rời đi.”
Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Văn San, nghiêm túc hỏi: "Nguy đạo hữu, có thể nói rõ chỉ tiết ve tuyệt cảnh sa mạc này không?"
Ngụy Văn San gật đầu, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Tuyệt cảnh sa mạc là một mảnh đất bị nguyền rủa. Trong truyền thuyết có nói, bầu trời ở nơi đó một mảnh trắng xoá, nhật nguyệt vô quang, chỉ có sa mạc vô biên vô hạn. Ngay cả thương đội có vân đà, cũng không thể đi ra khỏi vùng tuyệt cảnh này. Vô số tu sĩ dũng cảm từng có ý đồ xông vào tìm kiếm điều huyền bí của nó, nhưng cuối cùng, tất cả bọn họ đều biến thành những bộ xương khô trong sa mạc."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, hai mắt sáng ngời, thậm chí hắn còn theo bản năng khẽ liếm liếm bờ môi. Bởi vì nơi đó vốn không phải là tuyệt cảnh sa mạc, mà là Hư cảnh, chỉ dị thú mới có thể thôn phệ phàm nhân.
Đó là Hư cảnh của dị thú. ...
Bên cạnh đống lửa tại một khu ốc đảo tránh gió nằm ở vùng hoang mạc tiếp giáp với sa mạc.
Lý Thủy Đạo buông con cá nướng trong tay xuống, trong lòng cảm thấy rất hứng thú, lại dò hỏi: "Ngụy đạo hữu, vậy... tuyệt cảnh sa mạc kia ở nơi nào?”