Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1034 - Chương 1034: Ta Muốn Đi Cùng!

Chương 1034: Ta Muốn Đi Cùng! Chương 1034: Ta Muốn Đi Cùng!Chương 1034: Ta Muốn Đi Cùng!

Chương 1034: Ta Muốn Di Cùng!

Bên cạnh lão giả, có một vị nữ tử trẻ tuổi, dung mạo tú lệ, khí chất không tâm thường. Nàng mặc một bộ áo trắng, bên hông buộc một dải lụa mềm, nhẹ nhàng bay bay theo gió.

Nhìn thấy thương đội này, trong lòng Lý Thủy Đạo chợt động, hắn lập tức xoay người nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Động tác của hắn lưu loát, bước chân nhẹ nhàng.

Hắn đi tới trước mặt lão giả thủ lĩnh thương đội, chắp tay thi lễ, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: "Ta muốn đi cùng quý thương đội, không biết có được hay không?"

Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và nghi hoặc. Lão khẽ vuốt chòm râu hoa râm, quan sát Lý Thủy Đạo từ trên xuống dưới, có ý đồ muốn nhìn thấu tu vi và lai lịch của hắn.

"Tu vi các hạ không tâm thường, không biết đến từ phương nào? Vì sao phải đồng hành cùng thương đội chúng ta?" Lão giả híp mắt, chậm rãi mở miệng hỏi.

Lý Thủy Đạo mỉm cười, lắc đầu: "Người qua đường nơi góc bể chân trời, cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy? Ta tự có mục đích của mình, đồng hành cùng với thương đội quý quốc chỉ đơn giản là muốn ngắm nhìn phong cảnh ven đường một phen. Xét cho cùng, một mình hành tẩu trên sa mạc mênh mông này, khó tránh khỏi có chút phiên muộn."

Lão giả nghe vậy, lại nhíu mày. Lão biết rõ vùng hoang mạc Tây Vực này cực kỳ hiểm ác đáng sợ, phỉ tu đông đảo, nên chưa bao giờ tùy tiện để cho một người lai lịch không rõ gia nhập vào thương đội của mình.

Lão thở dài, nói: "Đạo hữu chớ trách, không phải chúng ta không muốn tiễn ngươi một đoạn đường, ngặt nỗi quy củ của thương đội chúng ta chính là không thể tùy tiện nhận người bên ngoài tiến vào. Ngươi cũng biết, trên đường này không yên ổn, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta thực sự không đảm đương nổi."

Nữ tử áo trắng bên cạnh cũng mở miệng, giọng nói của nàng vừa dịu dàng vừa dễ nghe: "Theo ta thấy, vị đạo hữu này rất phóng khoáng ung dung, khí vũ bất phàm, thực sự không giống kẻ xấu. Nhưng thương đội có quy củ của thương đội, chúng ta không thể tùy ý phá lệ được."

"Nếu đã như vậy thì thôi." Lý Thủy Đạo lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Một mình hắn lên đường, tốc độ di chuyển cũng không nhanh. Nhưng một mình đi trên sa mạc, bóng lưng đằng sau có vẻ vô cùng tịch mịch.

Mọi người trong thương đội vẫn có chút khó hiểu đối với sự xuất hiện đột ngột của nam tử. Bởi vì theo nhận thức của bọn họ, một mình dạo bước trên sa mạc, chính là đi tìm chết.

Nữ tử áo trắng nhíu mày, có chút không đành lòng hé mở môi son: "Thoạt nhìn hắn không giống ác nhân, chẳng lẽ chúng ta không thể phá lệ một lần, dẫn hắn đồng hành?"

Lão giả liếc mắt nhìn nữ tử nọ, trâm giọng nói: "Văn San à... Ngươi nhìn người không nên chỉ nhìn mặt, đừng thấy gương mặt hắn đường hoàng, đẹp de thì cho rằng hắn là người tốt. Trên vùng sa mạc này, lòng người chỉ cách một lớp da. Theo ta suy đoán, người này tám chín phần mười là thám tử của phỉ tu, thậm chí còn là một tiểu tử mới xuất đạo, lần đầu lên đường làm nhiệm vụ, ngay cả phương thức tiếp xúc với người ta cũng không biết."

Ngụy Văn San che miệng cười, đôi mắt lóe lên tinh mang: "Nếu là người mới xuất đạo, không bằng chúng ta cứ cho hắn tiến vào thương đội, trực tiếp thiết kế một cái bây giết ngược lại đối phương?”

Ngụy Cảnh Thái lại lần nữa trợn trắng mắt nhìn đứa hậu bối của mình: "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy hai người chúng ta là nhị giai tu sĩ, nhưng nói cho cùng, chúng ta vẫn đang ở trong thương đội, ngươi không thể vì chút ham muốn của bản thân, muốn kiếm một món tiền của phi nghĩa, mà đẩy những người khác vào nguy hiểm được. Này... ngươi tính làm gì vậy?"

Ngụy Văn San cưỡi vân đà trắng như tuyết, phi nhanh trên sa mạc, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, nàng đã đuổi kịp Lý Thủy Đạo đang đi bộ trên đường. Vân đà trắng như tuyết lập tức ngăn ở trước mặt hắn.

Ngụy Văn San chăm chú nhìn Lý Thủy Đạo sau đó mỉm cười nói: "Đạo hữu, một thân một mình tới sa mạc này, không biết là vì nguyên nhân nào?"

Lý Thủy Đạo dừng bước, nhìn Ngụy Văn San sau đó nhíu mày nói: "Ta đã nói là ta muốn ngắm phong cảnh”

"Ta không tin! Sa mạc này vô cùng hoang vu, nguồn nước khan hiếm, đi tiếp vê phía trước chính là sa mạc vô biên. Khi tiến vào trong sa mạc, chuyện sinh tôn sẽ trở nên cực kỳ gian nan, chỉ sợ nước trong túi trữ vật của ngươi không đủ dùng."

Lý Thủy Đạo lắc đầu nói: "Ta không tiến vào sa mạc, chỉ muốn đi dạo bên trong hoang mạc này thôi."

(Ý là đi dạo ở ngoài rìa của sa mạc, không chân chính tiến vào bên trong)

Ngụy Văn San thấy hắn không muốn nói nhiều, liền chuyển chủ đề: "Không biết đồng tham của đạo hữu là gì?"

Lý Thủy Đạo lật tay một cái, một con nhất giai kim hạt đã xuất hiện trong tay, rõ ràng là một con bọ cạp độc.

Ngụy Văn San thấy vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Là sa mạc hạt ư?”

Lý Thủy Đạo gật gật đầu.

"Khi di chuyển trong sa mạc, nên lấy vân đà làm đồng tham, tốc độ di chuyển của vân đà vừa nhanh vừa ổn, sức chịu đựng lại cao, mà bất cứ khi nào nó cũng có thể tìm được nguồn nước bên trong sa mạc, mau chốt là nó sẽ không lạc đường." Ngụy Văn San vỗ vỗ con vân đà bên người mình, nói.

Lý Thủy Đạo nhún vai: "Ta không tiến vào sa mạc, cần vân đà này làm gì?"

"Cái kia... Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Ngụy Văn San hỏi lân nữa.

"Lý Thủy Đạo"

"Gặp nhau tức là có duyên, nếu Lý đạo hữu muốn đi cùng thương đội chúng ta tới sa mạc, vậy Ngụy gia chúng ta cũng không thể từ chối người ngoài ngàn dặm. Như vậy nhé, chúng ta cùng đi, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Ngụy Văn San nhiệt tình mời.

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, xem như đã nhận lời mời của Ngụy Văn San.

Hai người cùng nhau trở về trấn nhỏ, Lý Thủy Đạo thả người nhảy lên, vững vàng đáp xuống trên lưng một con vân đà.

Một tên phu khuân vác thấy vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đây là vân đà dùng để chuyên chở hàng hóa!"

Lý Thủy Đạo mỉm cười, lại trực tiếp ném ra một khối linh thạch trung phẩm từ trong túi trữ vật, bình thản nói: "Hàng hóa này ta mua." Khối linh thạch trung phẩm không ngừng loe lên quang mang kia, trực tiếp vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, cuối cùng đã vững vàng rơi vào trong tay tên phu khuân vác nọ.
Bình Luận (0)
Comment