Chương 1040: Bí Mật Ghê Gớm!
Chương 1040: Bí Mật Ghê Gớm!Chương 1040: Bí Mật Ghê Gớm!
Chương 1040: Bí Mật Ghê Gớm!
Bởi vì thương đội của bọn họ vẫn bình yên vô sự, thậm chí ở thời điểm này, đám người trong thương đội còn ngồi ngây ra như phỗng, nhìn một đám giặc cướp áo đen nằm ngổn ngang lộn xộn dưới đất, giống như ruộng lúa mạch vừa bị cắt, hoàn toàn không rõ sống chết.
Trong khi tên đầu lĩnh sa mạc vốn cực kỳ uy phong hiển hách kia, giờ phút này lại đang hối hả bỏ chạy, một mảnh cát vàng lượn lờ chung quanh người gã, biến gã trở thành một tồn tại giống như ác quỷ ẩn trong cuồng phong.
Nhưng có một điều quỷ dị trong chuyện này, đó là hai tu sĩ Ngụy gia vốn không nhìn thấy người đang đuổi theo đằng sau lưng gã.
Ngụy Cảnh Thái và Ngụy Văn San đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh hãi đến không thể tưởng tượng nổi. Hẳn là có cao nhân ra tay trừng trị đám tặc phỉ này, nhưng ngay cả góc áo của vị cao nhân kia, hai người bọn họ cũng không thể nhìn thấy.
Mãi đến khi tên Sa Ma kia hoàn toàn trốn xa, trong sa mạc mới khôi phục lại bình tĩnh.
Ngụy Văn San nhẹ nhàng đi về phía những thành viên thương đội hãy còn rơi vào trong trạng thái khiếp sợ, vẻ mặt nàng ngưng trọng hỏi: "Các vị, xin hỏi có ai biết, rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay không? Là ai đã ra tay cứu chúng ta?”
Mọi người nghe vậy, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, dường như cả nhóm vẫn đang cố gắng lấy lại tinh thần từ trong nỗi hoảng sợ vừa rồi.
Một thương nhân lớn tuổi run rẩy đứng lên, sắc mặt lão tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng ổn định tâm trạng của mình: "Ngụy cô nương, thực không dám giấu giếm, chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy những người mặc áo đen kia đột nhiên ngã xuống, hệt như đã bị một loại lực lượng thần bí nào đó đánh trúng rồi. Mà tên Sa Ma kia càng hoảng sợ vạn phần, phảng phất như vừa trông thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, rồi vội vàng chạy trốn điên cuồng."
Ngụy Văn San nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm được một ít manh mối từ trong hiện trường hỗn loạn này.
"Xem ra, chúng ta đã được cao nhân giúp đỡ." Ngụy Cảnh Thái ngôi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể của một người áo đen, sau đó nhẹ nhàng rút một cây kim châm từ trên thi thể ra, đầu kim nhiễm độc dịch, chỉ cần ngửi một cái cũng khiến người ta đầu váng mắt hoa.
Thật hiển nhiên, cây kim châm này chính là vật trí mạng khiến đám người áo đen kia mất mạng trong nháy mắt. ...
Bóng đêm như mực, những cồn cát trên sa mạc không ngừng nhấp nhô như sóng biển, trực tiếp kéo dài đến vô biên vô hạn.
Một con cự ma hình người toàn thân bị cát vàng bao trùm, đang chạy như điên trong sa mạc, cuồng phong gào thét, nương theo bước chân của nó, cuốn lên từng đợt cát bụi.
Đột nhiên, một bóng người màu vàng đất lại trống rỗng xuất hiện ngay trong tâm mắt của Sa Ma. Đó là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nhưng lại mang theo một luồng hàn ý lạnh lẽo, khó có thể diễn tả bằng lời.
Nam tử kia không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, chỉ khẽ nâng chân lên, lăng không đá ra một cước. Một cước này nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh thiên. "Phanh!" Một tiếng vang thật lớn truyền ra, bàn chân nam tử nọ trực tiếp cắm vào ngực Sa Ma. Sa Ma lập tức đứng im, phảng phất như đã đứng hình ngay tại khoảnh khắc này.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Phần thân thể phía trước của gã không có bất kỳ ngoại thương nào, nhưng sau lưng lại trực tiếp nổ mạnh, tầng tầng cát vàng nhao nhao tróc ra, để lộ ra bóng dáng một nam tử đầu trọc bên trong.
Nam tử đầu trọc này đang mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ kinh hãi đến không thể tưởng tượng nổi, dường như đến tận lúc này, gã vẫn không sao hiểu được vì cớ gì mình lại rơi vào kết cục như thế.
Lý Thủy Đạo tiến lên phía trước, đưa tay tóm lấy cái đầu của nam tử đầu trọc kia. Theo quá trình pháp lực của hắn tràn vào trong thức hải của nam tử đầu trọc, từng màn ký ức cùng với bí mật ẩn giấu ở chỗ sâu nhất trong ký ức của dần dần hiển hiện ra trong đầu hắn.
Lý Thủy Đạo cau mày, trong mắt toát lên một tia khiếp sợ và nghi hoặc thật sâu, dường như hắn đã phát hiện ra một chuyện gì đó cực kỳ ghê gớm.
Trong sa mạc rộng lớn vô ngần, một đội buôn giống như những kẻ lữ hành ngoan cường, không quản ngại đường xa vất vả, vẫn miệt mài bước đi dưới ánh trăng sao.
Bóng đêm như mực, vô số sao trời, cơn gió sa mạc mang theo vài phần sắc bén, thổi tung đám cờ xí trong đội ngũ.
Sắc trời dần dần sáng tỏ, tia nắng ban mai đầu tiên ló rạng từ phương Đông đã chiếu xuống mặt cát, làm ánh lên sắc vàng chói chang dưới đất, cũng làm tinh thần của các thành viên trong thương đội trở nên phấn chấn hơn, khiến cho tốc độ di chuyển của bọn họ không khỏi nhanh hơn vài phần.
Bọn họ biết rõ, vào lúc giữa trưa, vùng sa mạc nóng bức này sẽ biến thành một cái lò lửa, đại địa nóng ran. Vào thời điểm ấy, nếu muốn tìm được một đường sinh cơ, bọn họ chỉ có thể tiến tới vùng ốc đảo ở đâu đó trước mặt.
Mặt trời chói chang càng ngày càng lên cao, cuối cùng thương đội cũng nhìn thấy vùng ốc đảo xanh biếc dạt dào ở phía xa xa. Với suối nước chảy róc rách, với bóng cây xanh râm mát, vùng ốc đảo này giống hệt một khu tiên cảnh trong sa mạc.
Mọi người đều không thể chờ đợi được nữa, cả đám vội vàng chạy về phía nguồn nước kia, dùng hai tay vốc dòng nước suối mát mẻ kia lên, thống khoái uống vào.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn này, một bóng người ở đâu đó, lại lặng lẽ trà trộn vào trong thương đội.
Hắn chính là Lý Thủy Đạo, ánh mắt sáng như đuốc kia đang cẩn thận đánh giá từng kiện hàng hóa của thương đội. Mặc dù những loại hàng hóa này đều bị tâng tâng lớp lớp vải bọc ngoài bao phủ, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thần thức cường đại, tìm kiếm được thứ mình muốn.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng tìm được thứ kia. Nó đang ẩn giấu bên trong một đống hàng hóa nhìn như cực kỳ bình thường trước mặt, là một loại thần vật có mang theo năng lực tự mình ẩn nấp, khó có thể phát hiện ra.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, một luồng lực lượng vô hình lập tức bay đến, tháo dỡ đống hàng hóa kia xuống, chuẩn bị tìm tòi hư thực bên trong.
Nhưng hành động này lại khiến đám thành viên của thương đội cảnh giác. Một nam tử trung niên mặc cẩm bào đi lên phía trước, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Lý Thủy, mở miệng hỏi: "Các hạ là thần thánh phương nào, vì sao lại dỡ hàng vào lúc này?”