Chuong 1041: Luu Sa Chi Taml
Chuong 1041: Luu Sa Chi TamlChuong 1041: Luu Sa Chi Taml
Chuong 1041: Luu Sa Chi Taml
Lý Thủy Đạo hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt để lộ ra một loại quang mang sâu không lường được. Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, lại đơn giản quay đầu liếc nhìn nam tử trung niên kia một cái.
Nam tử trung niên bị ánh mắt nọ quét trúng, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc, cả người đứng nguyên tại chỗ như đã bị cố định, sau đó chậm rãi ngã xuống, rơi vào hôn mê.
Lý Thủy Đạo cũng không để ý đến đối phương, chỉ tập trung tinh thần tiếp tục mở cái túi kia ra. Rốt cuộc, hắn cũng mở được cái túi nọ, để lộ ra một khối vật phẩm nhìn như tâm thường bên trong.
Thoạt nhìn thứ này rất giống một ngọn đèn dầu, nhưng cả vật thể lại do cát vàng ngưng tụ mà thành, tạo hình khá là xấu xí, nhìn không khác gì một cục đất.
Vật này là một món pháp bảo, tên là Lưu Sa Chi Tâm, cũng chính là pháp bảo đặc thù của Lưu Sa cổ tông.
Căn cứ theo những gì Lý Thủy Đạo sưu hồn biết được, thì sau khi luyện hóa vật này, hắn có thể điều khiển cát chảy, hóa nó thành thứ cho mình sử dụng, huyền diệu khó nói được thành lời.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng thu hồi "Lưu Sa Chi Tâm' vào Hư cảnh, rồi lập tức rời đi.
Sau khi hắn rời đi không lâu...
Tên thành viên thương đội vừa hôn mê kia đã chậm rãi tỉnh lại. Ở thời điểm gã mở mắt ra lại nhìn thấy vị lão giả hiền lành đang ở ngay bên cạnh, lão chính là thủ lĩnh thương đội Ngụy Cảnh Thái.
"Ngươi làm sao vậy? Tại sao lại hôn mê ở đây?" Ngụy Cảnh Thái nhẹ giọng hỏi, trong lời nói lộ ra vẻ quan tâm cực kỳ.
Thành viên thương đội kia xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Gã cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhưng lại phát hiện ký ức của mình đã trở nên mơ hồ không rõ, như bị một tâng sương mù dày đặc bao phủ.
Gã bất đắc dĩ lắc đầu, chua chát nói: "Ngụy lão, ta... ta thật sự không nhớ ra."
Trong mắt Ngụy Cảnh Thái hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, lão gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, sau đó quay người phân phó những thành viên khác: "Mọi người thu xếp hàng hóa lại, ngủ hai canh giờ rồi lập tức rời đi."
Tuy giọng nói của lão vẫn bình thản như thường, nhưng lại lộ ra một loại cảm giác uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Mọi người đều nhận lệnh, bắt đầu bận rộn làm việc của mình, trong khi Ngụy Cảnh Thái lại đi đến bên cạnh Ngụy Văn San, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ngươi phải tăng cường phòng thủ, phái thêm nhiều nhân thủ đi tuần tra hơn."
Ngụy Văn San gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ an bài tốt."
Đến chạng vạng tối, thương đội lại lần nữa xuất phát, biến thành một hàng dài trùng trùng điệp điệp, xâm nhập vào trong biển cát vàng đầy trời.
Thương đội vừa vào sa mạc, đã tiến vào chế độ ngày ngủ đêm đi, mỗi ngày chỉ có thể ngủ nhiều nhất là hai canh giờ. ...
Cát vàng mênh mông, che khuất bầu trời.
Dưới một cồn cát vàng trong biển sa mạc vô tận này. Lý Thủy Đạo đang khoanh chân ngồi trong đống cát, trên tay cầm một ngọn đèn kỳ lạ. Ngọn đèn này được tụ hợp lại từ vô số những hạt cát màu vàng rất nhỏ, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó.
Hắn chậm rãi rót pháp lực vào, có ý đồ muốn luyện hóa ngọn đèn này, nhưng thực hiện rồi mới phát hiện, dù bản thân có cố gắng thế nào, ngọn đèn này cũng giống như một tảng đá cứng, không cách nào luyện hóa được.
Sau khi suy nghĩ một hồi, đột nhiên không gian trước mặt Lý Thủy Đạo lại nổi lên một tâng gợn sóng, rồi nứt ra, giống như vừa bị một luồng lực lượng vô hình nào đó xé rách, đồng thời, một con bọ cạp màu vàng cực lớn cũng nhanh chóng nhảy từ trong đó ra ngoài.
Con bọ cạp này có hình thể khổng lồ, yêu khí ngập trời, toàn thân lóe lên một mảnh hào quang màu vàng óng, để lộ ra vẻ uy nghiêm khó tả.
Lý Thủy Đạo đưa "Lưu Sa Chi Tâm" trên tay mình cho con bọ cạp nọ, lại dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Ngũ Hành thổ sinh kim, có lẽ món pháp bảo này rất thích hợp với ngươi, ngươi cầm luyện hóa đi."
Con bò cạp lớn màu vàng kia dùng cái kìm của mình, cẩn thận từng li từng tí kẹp lấy cục đất nọ, sau đó chậm rãi rót pháp lực vào. Đột nhiên, nó lại há miệng, trực tiếp nuốt "Lưu Sa Chi Tâm' vào trong bụng.
Ngay khi tình huống nọ phát sinh, lại có một luồng gió quỷ dị lướt ngang qua thiên địa. Sa mạc vốn đang yên tĩnh đột nhiên gió nổi mây phun. Chỉ trong nháy mắt, sắc trời đã trở nên ảm đạm, phảng phất như có một luồng lực lượng thần bí mà cường đại nào đó vừa mới thức tỉnh ngay trên vùng đất này.
Sau khi con bọ cạp khổng lồ màu vàng kia nuốt "Lưu Sa Chi Tâm" xuống bụng, thân thể của nó bắt đầu tản ra một luông ánh sáng nhu hòa, thậm chí luông ánh sáng kia còn sinh ra một loại cộng minh kỳ diệu với thân thể của con bò cạp khổng lồ màu vàng kia.
Bộ giáp xác bên ngoài thân thể con bọ cạp kia dần trở nên am đạm không ánh sáng, hệt như đã mất đi sự cứng rắn và sắc bén của ngày xưa. Những đường vân trên bộ giáp xác ấy cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, có cảm giác chúng nó đã bị một luồng lực lượng nào đó ăn mòn rồi.
Theo thời gian trôi qua, bộ giáp xác của con bọ cạp kia bắt đầu tróc ra từng mảnh, để lộ lớp thịt mới mềm mại bên trong. Lớp thịt mới này có màu vàng kim nhàn nhạt, lóe lên một tâng ánh sáng mê người.
Cùng lúc đó, thân thể con bọ cạp khổng lồ nọ cũng bắt đầu phát sinh vặn vẹo và biến hình, có cảm giác nó đang bị một loại lực lượng thần bí nào đó nhào nặn, cải tạo lại.
Trong quá trình này, cảm giác thống khổ và giãy giụa là điều không tránh khỏi, thậm chí còn khó có thể nói rõ thành lời. Thân thể của nó như bị xé rách, khiến cho mỗi một sợi dây thần kinh trong cơ thể đều phải hứng chịu nỗi thống khổ to lớn. Nhưng nó không hề từ bỏ, chỉ lặng lẽ chấp nhận, không ngừng giãy giụa, không ngừng lột xác.
Đến cuối cùng, sau khi trải qua quá trình lột xác thống khổ dài dằng dặc tưởng như vô tận ấy, thân thể con bọ cạp kia đã hoàn thành một bước chuyển biến kỳ diệu.
Nửa người trên của nó biến thành một nữ tử mỹ lệ, có được dáng người uyển chuyển và một mái tóc dài đen nhánh, trong khi nửa người dưới vẫn có hình thái của bọ cạp, cường kiện hữu lực, tràn đây cảm giác lực lượng.
Trải qua hơn một năm tu luyện, lại cộng với hiệu quả thúc đẩy đến từ Lưu Sa Chi Tâm, rốt cục hạt nữ Kim Nương cũng một lần nữa tấn cấp đến tam giai.