Chương 1043: Nếu Mồi Không Đủ, Lại Đổi Mồi Khác Là Được!
Chương 1043: Nếu Mồi Không Đủ, Lại Đổi Mồi Khác Là Được!Chương 1043: Nếu Mồi Không Đủ, Lại Đổi Mồi Khác Là Được!
Chương 1043: Nếu Mồi Không Đủ, Lại Đổi Mồi Khác Là Được!
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo không do dự thêm nữa, đã lập tức điều khiển một luồng độn quang màu tím nhạt, bay về phía con đường lúc trước hắn từng dùng nó để đi đến nơi đây.
Đột nhiên, độn quang vội vàng dừng lại, Lý Thủy Đạo bay lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích, trong lòng suy tư thật lâu, đột nhiên lại thì thào tự nói: "Nếu mồi không đủ, lại đổi mồi khác là được."
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cười dài một tiếng, lại lập tức thay đổi phương hướng của độn quang, bay thật nhanh về chỗ sâu bên trong sa mạc. ....
Mặt trời chói chang trên cao, tiếng chuông lạc đà của thương đội Ngụy gia không ngừng vang vọng trong sa mạc. Bọn họ đã bôn ba từ đêm tối, miệt mài đi đến tận ban ngày, mới đến được nơi đây.
Ánh nắng giữa trưa vô tình chiếu xuống mặt cát, và dường như ốc đảo vẫn xa tận chân trời.
Thủ lĩnh thương đội Ngụy Cảnh Thái đứng trên đỉnh cồn cát, nhìn ra xa, trong mắt lóe lên một tia kiên định. Lão biết, chỉ cần kiên trì đi đến ốc đảo, là mọi người trong thương đội có thể thở dốc một hồi.
Ngụy Cảnh Thái lấy túi nước ra, uống một hơi cạn sạch, cảm nhận được sự nóng bỏng của sa mạc. Các tu sĩ bên cạnh lão, có người sắc mặt đã chuyển thành màu tái nhợt, có người ý thức đã trở nên u mê, mờ mịt, toàn bộ đều dựa vào mấy con Vân đà lôi kéo đi vê phía trước.
Đột nhiên, có một bóng người bỗng dưng xuất hiện trên cồn cát phương xa, dường như từ đầu đến cuối, người nọ vẫn một mực đứng nguyên ở nơi đó.
Trong mắt Ngụy Cảnh Thái lóe lên một tia cảnh giác, lão lập tức ra hiệu với Ngụy Văn San bên cạnh.
Ngụy Văn San nhanh chóng hiểu được ám hiệu của đối phương, nàng lập tức cưỡi Vân đà tiến lên phía trước trinh sát. Không lâu sau, nàng mang theo một tia kinh nghỉ bất định trở lại bên cạnh Ngụy Cảnh Thái: "Thủ lĩnh, là Lý Thủy Đạo, hắn yêu cầu gia nhập vào thương đội chúng ta."
Ngụy Cảnh Thái cau mày: "Sao hắn lại chạy đến phía trước chúng ta?"
Ngụy Văn San đưa một cây kim châm qua làm chứng cứ: "Đây là thứ hắn đưa cho ta, nói hắn chính là người đã đánh chạy đám giặc cướp lần trước."
Ngụy Cảnh Thái nhận cây kim châm kia, thoáng trầm tư một lát, lại hỏi: "Vì sao hắn lại giúp chúng ta?"
Ngụy Văn San lắc đầu: "Hắn không nói, chỉ nói Hắc Phong Bạo sắp tập kích chúng ta, và chỉ hắn mới có thể giúp được chúng ta."
Trong mắt Ngụy Cảnh Thái lóe lên một tia quyết đoán: "Người này lai lịch không rõ, mục đích không rõ, chúng ta không thể tùy tiện tin tưởng hắn. Ngươi hãy nói cho hắn biết, chúng ta đường ai nấy đi, thương đội không cần người ngoài gia nhập."
Ngụy Văn San lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau đã dẫn Lý Thủy Đạo trở lại phía trước thương đội. Lý Thủy Đạo đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Hắc Phong Bạo sắp xảy ra, không có ta, các ngươi không thể đến được ốc đảo phía trước."
Ngụy Cảnh Thái tiến lên một bước, cất giọng kiên định nói: "Bằng hữu, thương đội Ngụy gia chúng ta đã hành tẩu trên sa mạc nhiều năm, chưa bao giờ e ngại bất cứ một cơn gió lốc nào. Ý tốt của ngươi, chúng ta tâm lĩnh, nhưng chuyện của thương đội, không cần người ngoài nhúng tay."
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười lạnh: "Ngụy thủ lĩnh, ngươi có biết vì sao ta có thể dễ dàng đánh bại đám tu sĩ của Lưu Sa cổ tông không? Bởi vì ta có được tu vi nhị giai đỉnh phong, không có có thực lực cường đại, càng am hiểu bí thuật bói toán. Hắc Phong Bạo sắp đến, đây là sự thật không thể thay đổi được. Nếu các ngươi không muốn toàn quân bị diệt, vậy hãy để ta gia nhập vào thương đội, chỉ có ta mới đủ sức bảo đảm cho các ngươi sống sót."
Trong mắt Ngụy Cảnh Thái lóe lên một tia tức giận: "Các hạ bá đạo như thế, thật sự coi Ngụy gia ta không có người sao?”
"Xem chiêu!" Vừa dứt lời, lão lại hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể ầm ầm phun ra, chỉ trong nháy mắt, thân hình đã hóa thành một luồng lưu quang, phóng về phía Lý Thủy Đạo. Chỉ thấy cây trường kiếm trong tay lão vung lên, kiếm khí tung hoành như cuồng phong bạo vũ, tàn phá bừa bãi khu vực xung quanh, kiếm khí lưu lại từng đường vết tích thật sâu trên sa mạc.
"Nhất Kiếm Phá Nhật, biển cát này ta độc hành." Ngụy Cảnh Thái khẳng khái rống to, đồng thời thanh trường kiếm nọ cũng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không trung, rồi đâm thẳng về phía chân trời.
Trong nháy mắt sau đó, một luồng kiếm ý sắc bén trực tiếp xuất hiện, bao phủ lấy toàn bộ sa mạc, dường như muốn cắt đứt cả khu vực nóng bỏng này.
Đúng vào lúc này, Lý Thủy Đạo lại đột nhiên nhấc chân lên, đá một cước về phía Ngụy Cảnh Thái.
Độc Thứ Xuyên Vân Cước.
Một cước này không nhanh, nhưng lại không thể tránh khỏi.
Một cước này đá vào người không đau, bởi vì thân thể đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Ngụy Cảnh Thái đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Trong mắt đám người của thương đội, Ngụy Cảnh Thái với bộ râu tóc tung bay, hào hùng vạn trượng, đã dùng tư thế oai hùng không thể ngăn cản đánh về phía Lý Thủy Đạo, sau đó lại bị hắn đạp cho một cước đá bay.
Ở thời điểm bóng người Ngụy Cảnh Thái bị đá bay, đám người của thương đội chợt rơi vào một thoáng thất thần ngắn ngủi. Bọn họ ngây người tại chỗ, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng người khôi ngô của Ngụy Cảnh Thái ngã xuống hố cát, nhưng ngay cả một tia phản kháng cũng không có.
"Chuyện này... Sao có thể?" Có người run giọng nỉ non, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi đến không thể tưởng tượng nổi.
Ngụy trưởng lão vẫn là cây Định Hải Thần Châm trong lòng bọn họ, hiện giờ đối phương lại bị người ta đá bay? Loại cảm giác xung kích này đã khiến bọn họ gần như không thể nào chấp nhận được.
"Quá mạnh! Rốt cuộc người này là thân thánh phương nào?" Có người nghẹn ngào thốt lên, trong mắt tràn đầy chấn động và kính sợ.
Bọn họ chưa từng trông thấy một đòn công kích nào cường thế đến vậy, thậm chí một cao thủ như Ngụy Cảnh Thái cũng không ngăn cản nổi. Chính điều này đã làm bọn họ tràn ngập tò mò và kính sợ đối với thân phận và thực lực của Lý Thủy Đạo.
"Ngụy trưởng lão!" Đến đây, rốt cuộc cũng có người phục hồi lại tinh thân, người nọ hoảng sợ vô cùng, vội vàng kêu cái tên Ngụy Cảnh Thái ra.
Sau đó, cả đám người nhao nhao chạy về phía hố cát, muốn xem xét thương thế của Ngụy Cảnh Thái.