Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1044 - Chương 1044: Hãy Giao Cho Tai

Chương 1044: Hãy Giao Cho Tai Chương 1044: Hãy Giao Cho TaiChương 1044: Hãy Giao Cho Tai

Chương 1044: Hãy Giao Cho Tai

Mà Lý Thủy Đạo lại đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn rồi.

Ánh mắt hắn đảo qua đám người thương đội, trong mắt hiện lên một tia quang mang thâm thúy. Một khắc này, dường như hắn đã trở thành chúa tể của mảnh sa mạc ấy, khiến cho tất cả mọi người đều không thể dời tâm mắt đi.

Thấy mình đã chấn nhiếp được tất cả mọi người, lúc này Lý Thủy Đạo mới cất giọng tuyên bố với thanh âm như nổi trống: "Từ giờ trở đi, ta sẽ bảo hộ sự an toàn của các ngươi, sẽ dẫn dắt các ngươi đi xuyên qua mảnh sa mạc nguy hiểm này. Các ngươi phải nhớ kỹ, Hắc Phong Bạo sắp xảy ra, chỉ có ta mới đủ sức bảo hộ các ngươi an toàn!"

Lời của hắn vừa dứt, bốn phía đã vang lên một mảnh nghị luận.

Có người khiếp đảm thì thâm, có người khe khẽ nói nhỏ, nhưng không ai dám ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của Lý Thủy Đạo.

Thương đội Ngụy gia lại lên đường, Ngụy Cảnh Thái vẫn chưa ngã xuống, lúc này đang giống như một con chó nhà có tang, nằm sấp trên lưng vân đà, uy nghiêm ngày xưa đã tiêu tán không còn một mảnh.

Ngụy Văn San mím chặt đôi môi, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Lý Thủy Đạo. Toàn bộ thương đội đều chìm trong một mảnh tĩnh mịch. Trong lòng bọn họ chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là mau chóng đến được ốc đảo bị tiên khí bao phủ kia.

Rốt cuộc tòa ốc đảo ấy cũng xuất hiện trước mắt bọn họ, đó là một mảnh tiên cảnh tràn ngập sinh cơ. Dòng nước chảy bên trong tiên tuyền trong suốt như quỳnh tương ngọc dịch, làm dịu nội tâm căng thẳng của mỗi người.

Mỗi người đều vui sướng như vừa được hồi sinh, bọn họ hoan hô nhảy nhót, bọn họ vội vàng chạy tới, uống dòng nước trong vắt trong ốc đảo, như muốn gột rửa sạch sẽ mọi mệt mỏi suốt chặng đường vừa qua.

Dưới bóng cây của ốc đảo, bọn họ bình yên nghỉ ngơi, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có này.

Thủy hành đạo pháp - Thủy Nguyệt Lưu Châu!

Chỉ thấy một giọt nước trong suốt, sáng long lanh đang chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay Lý Thủy Đạo, thoạt nhìn, thứ này giống hệt vang trăng nhẹ nhàng lưu chuyển giữa bầu trời đêm, tản ra ánh sáng nhu hòa mà thần bí.

Ngụy Văn San ôm tâm lý khẩn trương, một mực chăm chú nhìn vào hết thảy những điều này, Lý Thủy Đạo thể hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, nàng không thể ngăn cản được, chỉ hy vọng người này làm đúng như lời hắn nói, hắn đến đây chỉ vì bảo vệ thương đội của mình.

Sau khi giọt nước mưa kia được Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng dán lên trán Ngụy Cảnh Thái, tựa bản thân nó như có sinh mệnh, lại chậm rãi chảy vào trong cơ thể Ngụy Cảnh Thái, khiến cho khuôn mặt vốn tái nhợt như tờ giấy của lão, bắt đầu từ từ khôi phục huyết sắc.

Một lát sau, Ngụy Cảnh Thái chậm rãi mở mắt, hình ảnh đầu tiên rơi vào tâm nhìn của lão chính là đôi mắt thâm thúy như sao của Lý Thủy Đạo.

Dù sao lão cũng là người sành sỏi, đã nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình, vì vậy mới đứng lên, cố gắng bái lạy.

"Đa tạ tiền bối không giết!" Âm giọng của Ngụy Cảnh Thái lộ vẻ mỏng manh mà run rẩy, mỗi chữ đều tràn đầy kính sợ và cảm kích.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: "Ngụy đạo hữu, ngươi hãy an tâm tĩnh dưỡng, cứ giao sự an toàn của thương đội cho ta."

Ngụy Cảnh Thái: "..."

Nội dùng của người mạnh hơn ta, đương nhiên Ngụy Cảnh Thái sẽ hiểu thế nào là biết cúi đầu đúng lúc, giọng nói của lão càng thêm khiêm tốn: "Đại ân đại đức của tiền bối, Cảnh Thái suốt đời khó quên. Ngày sau nếu có cần, thương đội Ngụy gia nguyện vì tiền bối xông pha khói lửa, quyết không chối từ!"

Lý Thủy Đạo nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Hắn đỡ Ngụy Cảnh Thái dậy, ôn hòa nói: "Ngụy huynh, đừng khách khí như vậy. Tu hành giả vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

"Vâng, vâng... Tiền bối nói có lý, vãn bối thụ giáo." Ngụy Cảnh Thái bày ra vẻ mặt cung kính như vừa nhận được ích lợi không nhỏ, lão lập tức cúi đầu cảm tạ Lý Thủy Đạo thật sâu, sau đó yên lặng trở lại trong thương đội, bắt đầu chuẩn bị cho hành trình tiếp theo.

Còn Lý Thủy Đạo lại tiếp tục ngồi dưới bóng cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong ốc đảo sa mạc, đám người lữ hành đang nghỉ ngơi hồi phục. Bọn họ vây quanh bên cạnh đống lửa, thưởng thức những món ăn đơn giản.

Sau khi cơm nước xong xuôi, một thành viên thương đội có dáng người khôi ngô, đi một mình đến một góc ốc đảo, bắt đầu luyện tập cước pháp.

Tuy động tác của người này còn lộ ra vẻ trúc trắc không quen, nhưng mỗi một cước đá ra, đều cực kỳ nghiêm túc.

Một thành viên thương đội tò mò đi tới, hỏi: "*ương Đại Lý, ngươi đang luyện môn võ công gì vậy?"

Vương Đại Lý không trả lời, chỉ miệt mài đá từng cước từng cước một.

"Chẳng lẽ ngươi đang luyện chiêu Độc Thứ Xuyên Vân Thối của Lý tiền bối?" Tên thành viên thương đội kia lại tò mò hỏi.

Độc Thứ Xuyên Vân Thối!

Trong mắt Vương Đại Lý lóe lên một tia sáng, đúng là gã muốn luyện chiêu thức này. Bởi vì một cước kia thật sự quá đẹp trai... Người nọ không chỉ đá bay Ngụy Cảnh Thái, còn đá thẳng vào trái tim của Vương Đại Lý gã.

Gã ... Yêu rồi.

"Ngươi vừa nói, một chiêu Lý tiền bối từng dùng kia có tên là Độc Thứ Xuyên Vân Thối?" Một thành viên thương đội khác kinh ngạc hỏi.

"Không sai, không thể giả được! Đây chính là lời do Ngụy Văn San cô nương chính miệng nói ra đó." Tên thành viên thương đội kia khoe khoang nói.

"Nếu ta có thể làm được như Lý tiên bối, một cước phân thắng bại, một cước phán sinh tử, một cước định càn khôn, dù phải vì thế mà trả giá bằng sinh mệnh, ta cũng sẽ không tiếc."

“Nói cũng đúng!"

Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều hưng phấn, biểu thị muốn cùng nhau tu luyện loại thối pháp nay.

Tuy Lý Thủy Đạo tiền bối sẽ không dạy bọn họ, nhưng bọn ho có thể làm theo.

Dù sao cũng là đái

Cách đó không xa, Ngụy Cảnh Thái nhìn một đám thành viên trong thương đội, chỉnh tê diễn tập một cước từng đá bay chính bản thân mình, sắc mặt kia tuyệt đối là âm trầm như nước, còn khó chịu hơn vừa ăn phải con ruồi, nhưng chẳng còn cách nào khác, lão vẫn phải nhịn.
Bình Luận (0)
Comment