Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1048 - Chương 1048: Thả Lưới Bắt Cá!

Chương 1048: Thả Lưới Bắt Cá! Chương 1048: Thả Lưới Bắt Cá!Chương 1048: Thả Lưới Bắt Cá!

Chương 1048: Thả Lưới Bắt Cá!

Lấy thương đội làm mồi nhử, đi câu dị thú, cũng giống như lấy cỏ xanh làm mồi câu cá trắm cỏ.

Muốn câu được cá, gần như là chuyện không thể, trừ phi có vận khí nghịch thiên.

Bởi có quá nhiều đội buôn xuyên qua vùng sa mạc này, và Lý Thủy Đạo thực sự không biết đến cùng là con dị thú kên ken kia sẽ dựa vào cái gì mà muốn cắn lấy chỗ mồi nhử nọ?

Trong khi nhiều năm qua như vậy nhưng đám tu sĩ bản địa vẫn không thể bắt được dị thú kên kền, thì dựa vào cái gì mà một tên tu sĩ ngoại địa như hắn rõ ràng chỉ đi du lịch một chuyến, lại có thể giành lấy thắng lợi trở về?

Bởi vậy, hắn nhất định phải xuất ra một món bảo vật chân chính có thể hấp dẫn được dị thú kan kền, đó mới là mồi nhử chân chính.

Kim Nương chính là món bảo vật chân chính có thể khiến con dị thú kia nảy sinh lòng tham.

Hư cảnh của dị thú là có thể cướp đoạt, tu sĩ có thể cướp đoạt, thì đương nhiên dị thú cũng có thể cướp đoạt. Nói cách khác, giữa những con dị thú cũng tồn tại chuyện giết chóc lẫn nhau, thậm chí chúng còn tàn sát nhau hơn cả nhân loại.

Kim Nương một đường theo đuôi thương đội, yêu khí tận trời không chút che giấu, nàng cũng như một con giun rơi xuống nước, dáng người không ngừng run rẩy, rêu rao khắp nơi, hấp dẫn cực kỳ.

Bất kể là tu sĩ hay là dị thú khi nhìn thấy cảnh tượng này, đều sẽ không nhịn được mà thèm nhỏ dãi.

Thêm một điều nữa, con dị thú kền kền kia luôn giương cánh bay lượn trên biển cát mênh mông này, miệt mài đi tuần du lãnh địa, đôi mắt ưng của nó sắc bén như đao, có thể thấy rõ mọi thứ từ khoảng cách thật xa, thậm chí nó còn có thể nhìn rõ trong đêm, bất kỳ động tĩnh nhỏ bé nào cũng không thể tránh thoát được cặp mắt của nó.

Nó nhất định sẽ phát hiện ra Kim Nương trước cả tu sĩ nhân loại.

Đương nhiên, Kim Nương chính là mồi nhử chân chính, nhưng tác dụng của thương đội cũng không thể khinh thường. Kim Nương là một con dị thú đang trong quá trình săn giết thương đội, chuyện này hoàn toàn có thể giải thích hợp lý được cho sự xuất hiện của nàng.

Mặt khác, thương đội lại có thể yểm hộ cho Lý Thủy Đạo.

Nếu một người đi theo một con dị thú xuất hiện trên sa mạc, tất sẽ làm con dị thú kên kên kia sinh ra mười hai phần cảnh giác đối với người này, nhưng nếu một đám người xuất hiện tại trong tình huống này, con dị thú kên kền kia sẽ chỉ coi tất cả đám người bên trong thương đội ấy đều là đám gà yếu, không đáng để đề phòng.

Cứ như vậy, Lý Thủy Đạo ẩn nấp vào trong thương đội, lắng lặng chờ đợi con dị thú kan kền kia xuất hiện.

Chỉ cần con dị thú kên kền nọ sơ ý triển khai Hư cảnh, thu Kim Nương và thương đội vào trong đó, có nghĩa là cá cắn câu.

Đây cũng chính là lúc hắn đi thu hoạch!

Lúc này đây, chỉ có thể nói là vận khí của hắn cũng không tệ lắm.

Bão cát đầy trời, che khuất bầu trời.

Gió đen đến, dị thú kên kền triển khai Hư cảnh của mình. Lý Thủy Đạo, thương đội và Kim Nương đều rơi vào trong Hư cảnh của dị thú. ...

Hư cảnh của dị thú.

Bầu trời trắng xóa, không có nhật nguyệt, không có ánh sao.

Trên mặt đất chỉ có một vùng biển cát rộng lớn mênh mông, vô biên vô hạn, bao la như một mảnh sương mù.

Trong vùng sa mạc này, có vô số những bộ xương trắng rơi rụng lả tả khắp nơi, tựa như chúng chính là vết tích duy nhất của những sinh linh đã từng sinh hoạt trên mảnh đất này.

Mà ở trong biển cát, một cơn gió lốc vừa gào thét lao qua, cuốn lên từng mảnh cát bụi, bên trong có xen lẫn vô số những mảnh xương màu trắng, sắc bén mà lạnh như băng.

Có một bóng người đang đứng sừng sững ở khu vực trung tâm của cơn gió lốc nọ, đó là một nam tử nửa người nửa ưng. Gã có thân thể của nhân loại, nhưng sau lưng lại mọc ra đôi cánh kền kền.

Cơn bão cát một mực vờn quanh thân thể gã, tựa như chúng vì gã mà tồn tại.

Ga khẽ nhếch khuôn miệng nhọn hoắt của mình, lại lia ánh mắt sắc bén như đao nhìn quanh bốn phía.

Nhìn gã như một con kền kền, với đỉnh đầu không lông, trong tay nắm chặt một thanh Phong Luân Đao, lưỡi đao lóe lên một mảnh hàn quang, phảng phất như có thể chém nát hết thảy.

Mọi người trong thương đội vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Sắc mặt Ngụy Cảnh Thái trở nên tái nhợt, lão run rẩy nói: "Giống như trong truyền thuyết, không có nhật nguyệt, không có ánh sao, nơi này là tuyệt cảnh sa mạc, chúng ta vĩnh viễn cũng không đi ra bên ngoài được!"

Ngụy Văn San nắm chặt thanh trường đao trong tay, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi, nàng mở miệng hỏi: "Thứ đó là dị thú sao?”

Vương Đại Lý đang mờ mịt đưa mắt quan sát xung quanh. Ở thời điểm đôi mắt chăm chú nhìn vào nam tử nửa người nửa ưng kia, vẻ mặt có chút ngây dại hỏi: "Rốt cuộc đó là con quái vật gì?"

"Ha ha ha ha..." Tiếng cười đắc ý đến cực điểm truyền đến, giống như một cơn gió lốc chói tai, không ngừng vang vọng trong sa mạc.

Đám người trong thương đội nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thủ lĩnh thương đội Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt dương dương đắc ý, biểu cảm hưng phấn đến dị thường.

Hắn vung một cây chuỳ sắt lớn màu bạc lên, lớn tiếng nói: "Ta nói không sai chứ, đúng là thương đội sẽ gặp phải Hắc Phong Bạo, mà chỉ có ta mới đủ sức bảo hộ cho các ngươi thôi!"

Tại khoảnh khắc này, con quái vật nửa người nửa bọ cạp đã quấy nhiễu thương đội suốt cả chặng đường, không để bọn họ được an bình kia, lại lập tức bò đến bên cạnh Lý Thủy Đạo, giống như một người hộ vệ trung thành nhất của hắn.

Nhìn vẻ mặt mờ mit của mọi người trong thương đội, Kim Nương khẽ che miệng cười, còn lộ vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Kim phu nhân."

Đám người thương đội: ”...'

"Đây chính là thời điểm thả lưới bắt cá!"

Lý Thủy Đạo vừa nói xong đã bắt đầu hấp thu thiên địa nhị khí, khiến cho vô số thiên địa nhị khí tràn vào trong đan điền của hắn. Một thế giới mới lấy hắn làm trung tâm lập tức xuất hiện, rồi trực tiếp bám chặt vào mảnh sa mạc vô biên này.
Bình Luận (0)
Comment