Chương 1047: Hắc Phong Bạo!
Chương 1047: Hắc Phong Bạo!Chương 1047: Hắc Phong Bạo!
Chương 1047: Hắc Phong Bạo!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng không một ai nhìn thấy ốc đảo.
"Ở nơi đó!" Lý Thủy Đạo chỉ vào một cái lều che nắng thật lớn, nói.
Đó là một cái lều che nắng màu xám xịt, là lêu vải che nắng.
Tuy người của thương đội không hiểu vì sao trong sa mạc mênh mông này lại có một cái lầu vải lớn sừng sững giữa đường như thế, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện bọn họ đi vào bên trong hóng mát.
Chỉ thấy từng cái vại đá to lớn được sắp xếp chỉnh tê bên trong lều vải, nước trong vại dập dờn, sóng sánh lăn tăn, phảng phất như từng viên bảo thạch óng ánh.
Lý Thủy Đạo cầm muôi gỗ trong tay, múc một chén rượu ngon từ trong vại rượu ra, đưa cho Ngụy Cảnh Thái và Ngụy Văn San. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười cực kỳ đắc ý: "Nào nào nào, thứ rượu ngọt này chính là đặc sản của sa mạc, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc."
Ngụy Cảnh Thái nhận lấy chén rượu, vẻ mặt có chút không biết nên nói gì. Bởi lão đã đi trên vùng sa mạc này cả đời rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhặt được rượu trong sa mạc.
Ngụy Văn San cũng bày ra vẻ mặt chết lặng, bởi vì bọn họ thực sự chưa từng nghe nói đến khu ốc đảo kiểu này.
Lý Thủy Đạo nâng chén rượu lên, cao giọng nói: "Tới tới tới, hôm nay, trong thời gian nóng nực nhất này, chúng ta sẽ được hưởng thụ sự ban ân của sa mạc. Uống xong chén này, này làm một chén nữa!"
Vương Đại Lý đang ở một bên bận rộn vô cùng, gã dùng miếng sắt và ánh mặt trời nướng chín một miếng mực, mùi thơm tỏa ra bốn phía, khiến cho mọi người đều thèm đến nhỏ dãi.
Sau đó, gã cẩn thận từng li từng tí đưa miếng cá mực đã nướng xong lên cho thủ lĩnh thương đội hưởng dụng.
Chờ đến khi tất cả mọi người trong thương đội đều nghỉ ngơi hồi phục xong, thể lực và tinh thân đã khôi phục đến một trình độ nhất định, Lý Thủy Đạo lại lân nữa đứng ở phía trước đội ngũ, dẫn dắt bọn họ bước lên chuyến hành trình sa mạc vô định. Tuy hắn tràn đầy tự tin, nhưng chính bản thân hắn cũng mờ mịt không biết đích đến của đội buôn này là gì.
Nhưng không sao cả, dù sao vị trí của con kan kan kia cũng là một điều bí ẩn.
Câu cá vốn phải dựa vào vận khít
Lý Thủy Đạo ước đoán, mình đã đi vòng vòng trong này được một tháng rồi, nếu còn câu không được, hắn sẽ trở vê. Hắn không có thời gian để mỗi ngày đều phơi nắng đến chết héo trên vùng sa mạc này.
Yêu Phong luôn bám riết thương đội, con quái thú khủng bố nửa người nửa bò cạp kia cũng luôn đi theo sau lưng bọn họ.
Yêu khí ngập trời, không hề che lấp.
Tình hình này cứ kéo dài thật lâu, thậm chí người của thương đội đều đã chết lặng. Bọn họ chỉ biết rằng, phải theo sát đằng sau lưng Lý Thủy Đạo, bọn họ mới có thể giữ được tính mạng, mà một khi rời khỏi đội ngũ này, cả đám chắc chắn phải chết không thể nghỉ ngờ.
Mỗi khi thức ăn và nguồn nước trở nên thiếu thốn, bọn họ luôn có thể gặp được một khu "ốc đảo" đặc thù bên trong sa mạc. Tuy trong ốc đảo không có đồ ăn, nhưng lại có lều trại, rượu ngon, nước và các loại hải sản.
Đây đã là lần thứ ba đội ngũ của bọn họ gặp phải "ốc đảo" dạng lều trại che nắng như vậy rồi. Vừa nhìn thấy nó, các thành viên trong thương đội đều nhảy nhót tràn vào, giống như vừa gặp được một khu ốc đảo chân chính.
Ngụy Cảnh Thái đi đến bên dưới lều trại che nắng, ở vị trí này, lão tìm được ký hiệu mình từng làm ra lúc trước.
Điều này cho thấy hai khả năng:
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Một là bọn họ vẫn luôn đi vòng quanh bên trong sa mạc.
Hai là cái lêu vải này biết di chuyển, bọn họ đi đến đâu, cái lầu cũng di chuyển đến đó.
Quỷ dị thật...
Ở chỗ sâu bên trong sa mạc, một thương đội đã mệt mỏi không chịu nổi, đang trải qua ngày thứ mười trong chuyến lữ hành của bọn họ.
Có một con quái vật nửa người nửa bò cạp vẫn luôn âm thầm theo dõi bọn họ, mỗi lần nó xông đến công kích đều làm nhóm thương nhân kinh hãi run sợ.
Cũng may, mỗi một lần như vậy, thủ lĩnh thương đội Lý Thủy Đạo đều có thể đứng lên, đe dọa con quái vật kia, xua đuổi nàng rời đi.
Đột nhiên, một con ưng to lớn bay qua phía chân trời, đôi cánh của nó mang theo một cơn cuồng phong khiến hạt cát bay mịt mù.
Nhóm thương nhân nhao nhao ngẩng đầu lên, bọn họ vốn không nhìn thấy con chim kia, chỉ thấy một đám mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, bão cát sắp đến.
"Là Hắc Phong Bạo!" Ngụy Cảnh Thái lớn tiếng la lên: "Đây là Hắc Phong Bao mười năm cũng khó gặp một lần, mọi người mau dựa sát vào nhau!"
Các thành viên của thương đội nhao nhao dựa sát vào nhau, chuẩn bị ứng phó với cơn Hắc Phong Bạo sắp xảy đến.
Nhưng... đúng vào thời khắc khẩn trương này, một chuyện không ngờ lại phát sinh.
Không ngờ con quái vật nửa người nửa bò cạp kia cũng chui vào trong thương đội, muốn cùng mọi người đối mặt với hồi tai họa này.
Cuồng phong gào thét, cát bụi đầy trời, mọi người gắt gao chen chúc vào cùng một chỗ, dùng thân thể của mình để ngăn cản cơn cuồng phong kia xâm nhập.
Căn cứ vào kinh nghiệm của tiên nhân, đó cũng là kinh nghiệm của người sống sót sau khi gặp phải Hắc Phong Bạo, đối phương nói rằng, một khi gặp phải Hắc Phong Bạo, nhất định phải ở nguyên một chỗ, tuyệt đối không thể di động, chỉ cần khẽ động sẽ tiến vào tuyệt cảnh sa mạc.
"Phải ổn định! Nhất định phải ổn định!"
"Chỉ khi ổn định mới có thể sống sót!"
"Mau tới gần thủ lĩnh!"
Mọi người nhao nhao tiến sát tới gần Lý Thủy Đạo. Hắn là tồn tại có thực lực cường đại nhất trong thương đội, tất cả mọi người đều hi vọng hắn có thể ổn định được trận tuyến, dẫn dắt mọi người cùng vượt qua cơn gió lốc này.
Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt ấy, Lý Thủy Đạo lại bị thổi bay.
Hắn kéo theo toàn bộ thương đội, bao gồm cả con quái vật nửa người nửa bò cạp kia, cùng bị cuốn vào trong cơn cuồng phong màu đen đáng sợ đó.
Trong quá trình bay múa trên không trung, các thành viên thương đội đều hoảng sợ vạn phần, bọn họ thân bất do kỷ bị cuồng phong mang theo bay lượn.
Trái tim Ngụy Cảnh Thái chìm xuống đáy cốc.
Lão hiểu, có lẽ lần này bọn họ thật sự không thể chạy thoát được nữa. Bọn họ sẽ tiến vào tuyệt cảnh sa mạc, sau đó không thể rời đi, và trở thành một bộ phận bên trong biển cát vô tận này.