Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1046 - Chương 1046: Ngôn Xuất Pháp Tùy, Một Chữ Xua Yêul!!

Chương 1046: Ngôn Xuất Pháp Tùy, Một Chữ Xua Yêul!! Chương 1046: Ngôn Xuất Pháp Tùy, Một Chữ Xua Yêul!!Chương 1046: Ngôn Xuất Pháp Tùy, Một Chữ Xua Yêul!!

Chương 1046: Ngôn Xuất Pháp Tùy, Một Chữ Xua Yêu!!!

Mắt thấy hàng hóa của mình sắp mất đi, trong lòng tên nam tử kia lo lắng vạn phần, gã không chút do dự, vội vàng chạy vào trong hắc ám, có ý đồ muốn đoạt lại đống tài vật của mình.

Nhưng gã vừa lao ra không lâu, bên trong cơn gió lốc kinh người nọ đã truyền đến một tiếng hét thảm. Ngay sau đó, một món đồ có dạng tròn vo lập tức lăn xuống từ trong bóng tối, khiến mọi người hoảng sợ vạn phần, sợ tới vỡ mật.

Chờ đến khi nhìn kỹ mới phát hiện, thứ tròn tròn kia vốn không phải là đầu lâu, chỉ là một loại hàng hóa có hình tròn mà thôi.

"Cứu mạng!" Nam tử vừa dũng mãnh lao vào vùng hắc ám muốn cứu vớt gia sản của mình lại sợ đến hồn phi phách tán, chỉ thấy gã mang theo bộ y phục xộc xệch, vội vàng chạy trốn về phía thương đội, sắc mặt tái nhợt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trong kia... có thứ gì đó rất khủng khiếp... có thứ gì đó rất khủng khiếp..."

Mọi người trong thương đội cũng hoảng sợ vạn phần, bọn họ đều rút vũ khí của mình ra, cố gắng ngăn cản đợt tập kích khủng bố này.

Nhưng thực tế lại thường éo le khó ai ngờ... bởi vì dường như con quái vật kia cũng không e ngại vũ khí của nhân loại, chỉ thấy thân hình nó nhoáng lên một cái, chỉ trong nháy mắt đã đi đến gần thương đội. Nó vung vẩy cái đuôi bọ cạp khổng lồ của mình, mỗi một lần vung lên đều có thể đánh ngã một con vân đà xuống đất. Đám người của thương đội bị dọa đến hồn phi phách tán, cả đám không còn suy nghĩ được điều gì nữa, chỉ còn biết bỏ chạy tứ tán, nhưng lại không có chỗ nào để trốn đi.

Đúng vào lúc này, một luông quang mang thần bí trực tiếp dâng lên từ bên trong thương đội, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng cả vùng sa mạc mệnh mông.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, vâng quang mang kia lại phát ra từ trên người một nam tử trẻ tuổi. Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, giống như Thiên Thần hạ phàm.

Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, phảng phất như đang kết nối với một loại lực lượng nào đó trong thiên địa.

"Cút!" Ngay khi thanh âm của hắn vang lên, có cảm giác con bọ cạp yêu vốn đang ẩn nấp trong cơn gió lốc kia đã bị kinh hãi, nó phát ra một tiếng hét đầy thảm thiết, sau đó vội vàng hóa thành một cơn bão cát nhanh chóng thối lui.

Đám người trong thương đội nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Đây chính là thực lực kinh người của thủ lĩnh thương đội Lý Thủy Đạo?

Ngôn xuất pháp tùy, một chữ xua yêu!

"Chư vị, không cần phải kinh hoảng." Giọng nói bình tĩnh mà có lực của Lý Thủy Đạo vang lên: "Con yêu vật kia đã bị ta đánh lui, các ngươi có thể tiếp tục tiến lên."

Đám người kia nghe vậy, đều nhao nhao bước đến nói lời cảm tạ.

Dù hắn nói như vậy, nhưng con quái vật kia cũng không thật sự rời đi, bởi vì một lát sau nó lại xuất hiện, chỉ là mỗi khi thương đội gặp phải thời khắc nguy cấp, Lý Thủy Đạo đều sẽ dùng lực lượng thần bí mà cường đại của hắn để đánh lui nó.

Sắc trời dan sáng, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, thương đội lại bắt đầu kiểm kê nhân số và vật tư. Trải qua một đêm hỗn loạn, thương đội phát hiện mình đã bị mất năm con vân đà trân quý, toàn bộ hàng hóa gần như mất hết, may mắn là không có ai chết cả.

Nhưng có một điều cực kỳ không ổn, đó là đội buôn đã bị lạc mất phương hướng rồi.

Ngụy Văn San cau mày, trong mắt lóe lên vẻ bất an, nàng tìm được Lý Thủy Đạo, trong giọng nói có mang theo một tia nghỉ vấn: "Rốt cuộc là ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên kiên định: "Đương nhiên là ta muốn dẫn các ngươi ra khỏi vùng sa mạc này."

Ngụy Văn San nhíu mày, lo lắng nói: "Chúng ta chỉ mang theo rất ít nước và thức ăn. Nếu không thể mau chóng tìm được ốc đảo, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ chết khát ở chỗ này."

Lý Thủy Đạo mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia tự tin: "Ngụy cô nương, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm nước và thức ăn."

Ngụy Văn San chăm chú nhìn Lý Thủy Đạo, cất giọng kích động nói: 'Đây là lần đầu tiên ngươi tới sa mạc! Ngươi dựa vào cái gì mà đòi dẫn chúng ta đi tìm ốc đảo?"

"Nguy cô nương, chỉ cần ngươi tin tưởng ta là được rồi." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt tự tin nói.

Sắc mặt Ngụy Văn San tràn đầy sầu khổ, nàng ta lắc đầu nói: "Ta không tin ngươi, nhưng ta lại không còn cách nào khác."

Đây không chỉ là suy nghĩ của một mình Ngụy Văn San, trên thực tế, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng chỉ có một mình nàng dám nói ra, mà những người khác lại chỉ có thể chôn sâu lời nói này ở trong lòng, có giận mà không dám nói...

Mặt trời chói chang như lửa, bước chân của đám người bên trong thương đội đã trở nên nặng nê mà mỏi mệt, có cảm giác bọn họ đang bị cát vàng vô tận của sa mạc thôn phệ từng chút từng chút một.

Giữa buổi trưa nóng bức này, mồ hôi của mỗi một đội viên đều như thác nước trút xuống, rót vào mỗi tấc đất cát, lưu lại một lớp muối mờ nhạt.

Khát muốn chết!

Người đã sắp chết rồi, còn cái gì không dám nói?

Đám người trong thương đội như thủy triều phun trào, ai nấy đều đang phát tiết sự bất mãn của mình.

"Chúng ta xong đời rồi, Lý Thủy Đạo này vốn chẳng hiểu gì cả, sao hắn có thể dẫn chúng ta đi tìm ốc đảo được?" Một hán tử dáng người khôi ngô thấp giọng mắng, trong mắt toát lên vẻ sầu lo sâu sắc.

"Đúng vậy, chúng ta đã ném bỏ nhiều lương thực như vậy, vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng tiến lên, ai ngờ mình lại bị lạc trong biển cát vô tận này." Một thiếu niên gầy yếu cúi đầu ủ rũ, trong giọng nói của gã có mang theo vài phần run ray.

"Không tìm được phương hướng, chúng ta chết chắc rồi." Một thương nhân lớn tuổi thở dài, trong mắt ông ta tràn đầy tuyệt vọng, dường như đã nhìn thấy bóng ma của cái chết đang chập chờn trước mắt.

"Ốc đảo, ốc đảo, chúng ta thật sự có thể tìm được ốc đảo sao?" Một người khác lại cất giọng tràn ngập sợ hãi và bất an.

"Chúng ta sẽ khát chết trên đường đi này. Những gì hắn đang làm chính là hãm hại chúng ta!" Một đại hán tính khí táo bạo lập tức rống giận, nắm đấm của gã siết chặt lại, giống như muốn đánh thẳng về phía Lý Thủy Đạo đang tràn đầy tự tin kia.

Mỗi người trong thương đội đều đang xì xào bàn tán, trong lòng bọn họ tràn đầy bất an và tuyệt vọng. Đúng vào lúc này, đột nhiên Lý Thủy Đạo hô to một tiếng: "Ốc đảo! Ta phát hiện ra ốc đảo sa mạc rồi!"
Bình Luận (0)
Comment