Sau khi di chúc được lập xong, một vị nữ đệ tử áo trắng đi lên, nhẹ giọng nói: "Mời theo ta qua bên này, ta đưa ngươi đến thí luyện tràng trước."
Lý Thủy Đạo theo nữ đệ tử áo trắng rời khỏi tòa lầu các nọ, hướng về phía rừng rậm âm u.
Ngay tại thời điểm hắn cau mày, muốn mở miệng hỏi, thì đột nhiên trước mắt trở nên trống trải.
Nơi đây lại xuất hiện một cái khe núi rất sâu.
Bên trong khe sâu này không có bất cứ một thân cây nào, toàn bộ đều là những tảng đá trơ trụi, trên vách đá bốn phía khe sâu lại có từng phòng giam với kích cỡ nhỏ, chỉ đủ để chứa một người.
Ở thời điểm hiện tại, gần như bên trong mỗi một phòng giam trước mắt đều có một đệ tử trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi.
Vài Câu Liêm vệ có tu vi cao thâm cưỡi phi hành pháp khí, lơ lửng giữa không trung, cảnh giác tuần tra...
Phía dưới sơn cốc có một mảnh đất đá màu đen, với màu sắc khác biệt rõ ràng. Thật hiển nhiên, màu đen này vốn không phải màu sắc nguyên bản của nó, mà do hàng năm máu tươi thấm xuống, mới hình thành nên.
Thậm chí lúc này, còn có hai vị đệ tử áo trắng của Lễ đường đang quét dọn, chà lau vết máu trên bảng đá.
Có vẻ như nơi này chính là khu vực diễn ra tử đấu, hơn nữa còn vừa mới trải qua một hồi tử đấu khốc liệt.
Lý Thủy Đạo bước đi bên trong sơn đạo, tỉ mỉ quan sát khe sâu này, và càng nhìn càng thấy nó giống một cái chén cổ, và đám tiểu tu sĩ trẻ tuổi bọn họ chính là cổ trùng. Còn những phòng giam được cung cấp cho bọn họ ở lại tạm thời kia chính là những cái túi nhỏ tạm thời bỏ cổ trùng vào nuôi nấng.
Đài cao phía dưới sơn cốc này, chính là sân đấu để đám cổ trùng tàn sát lẫn nhau, thôn phệ lẫn nhau, cuối cùng hình thành nên Cổ Vương.
"Trong khoảng thời gian thí luyện này, các ngươi đều sẽ ở bên trong những phòng giam này. Sau khi tiến vào phòng giam, phải có đệ tử Lễ đường dẫn dắt, mới được quyền rời khỏi, kẻ tự tiện rời đi, đều biết bị Câu Liêm vệ giết chết." Nữ đệ tử áo trắng lên tiếng nhắc nhở.
Lý Thủy Đạo ngưng trọng gật gật đầu.
"Ở trong này, không cần biết sư phó của ngươi là ai, đều phải tuân theo quy củ." Nữ đệ tử lại nhắc nhở thêm.
"Ta hiểu được."
Nữ đệ tử nhanh chóng dẫn Lý Thủy Đạo đi qua từng cái phòng giam, bên trong những phòng giam này đều có người, trên mỗi một phòng giam như vậy, đều có treo một tấm thẻ bài, tuyệt đại đa số đều là thẻ trắng, chỉ có số ít, chừng một, hai cái là thẻ đen.
Sau khi đi qua khoảng 30 ngươi, khi Lý Thủy Đạo đi qua phòng giam, hắn lập tức sững sờ, hắn và người trong phòng giam nọ cứ một mực nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai đều thấy được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đối phương.
Bên trong khe sâu thí luyện, nữ đệ tử áo trắng dẫn theo Lý Thủy Đạo đi tới phòng giam bên cạnh Lý Thủy Long.
"Mời!" Nàng làm ra một thủ thế xin mời.
Lý Thủy Đạo cất bước đi vào phòng giam.
Loảng xoảng đương!
Nữ đệ tử đóng chặt cửa sắt, rồi dùng chìa khóa đóng lại cửa lao.
"Cửa sắt này bị khóa lại không phải vì giam giữ đạo hữu, mà tác dụng của nó chính là bảo vệ đạo hữu. Ngươi cần phải nghỉ ngơi mấy ngày bên trong khe sâu thí luyện này. Ban ngày cũng thôi đi, nhưng đến buổi tối, nếu không có một cánh cửa sắt như vậy, tất cả mọi người có thể tự do đi lại, chỉ sợ sẽ có người không nói quy củ, đi lại khắp nơi, tự do giết chóc."
Nữ đệ tử áo trắng vừa nói vừa khóa kỹ cửa sắt. Sau đó, nàng lấy ra một tấm thẻ bài màu trắng từ bên hông, trực tiếp treo ngoài cửa.
Ý nghĩa của tấm thẻ bài này chính là Lý Thủy Đạo chưa từng chiến đấu một lần nào.
Lại nói, Hải Xà đạo nhân đã sớm nói rõ cho bọn họ nghe về quy củ đại chiến suất bài.
Chưa chiến trận nào, treo thẻ trắng.
Giết được một người, treo thẻ đen.
Giết được hai người, treo thẻ đỏ.
Muốn đánh nhau cứ việc ném thẻ, ném thẻ xong sẽ được người ta bố trí cho lên đài.
Không một đệ tử treo thẻ trắng nào có thể rời khỏi nơi này.
Tất cả mọi người đều phải chiến đấu, ít nhất là vượt qua một trận, đây là quy củ của thí luyện.
"Từ giờ trở đi, ngươi hãy ở lại nơi này, thời gian dùng cơm mỗi ngày là sáng sớm và chiều muộn. Đến thời gian, tự nhiên sẽ có đệ tử Lễ đường đưa đến, nếu không có hiệu lệnh tuyệt không được tự ý rời khỏi phòng giam, nếu không giết chết bất luận tội." Nữ đệ tử lại nhắc nhở.
"Ta hiểu rồi, đa tạ cô nương đã nhắc nhở." Lý Thủy Đạo khiêm tốn nói.
Chờ sau khi đệ tử áo trắng rời khỏi, Lý Thủy Đạo đi tới cửa phòng giam bằng sắt, tới gần Lý Thủy Long bên kia.
Lúc này, Lý Thủy Long cũng giống như có tâm hữu linh tê, lập tức đứng ngay cửa phòng giam.
Trước mắt hai người bọn họ đều là hàng rào sắt, xuyên thấu qua hàng rào sắt có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực khe sâu thí luyện trống trải bên ngoài, thậm chí còn có thể rõ ràng nhìn thấy những phòng giam chi chít ở phía đối diện khe sâu, cùng với nhóm Câu Liêm vệ đang bay từ từ trong hẻm núi.
Hai người bọn họ chỉ cách xa nhau một bức tường đá, hoặc là hai cái hàng rào sắt.
Lý Thủy Đạo chạm vào hàng rào sắt, cảm nhận một hồi. Đây là sắt thường, hơn nữa bên trên còn chẳng có một chút cấm chế nào. Khẳng định là loại hàng rào sắt này không ngăn được hắn, nhưng nếu hắn cậy mạnh mở ra tất sẽ có tiếng động.
Ngay lúc này, đang có ít nhất là ba Câu Liêm vệ đi tuần bên trong hẻm núi, kẻ nào phát ra tiếng vang thật lớn, chính là muốn chết.
Phải biết rằng, môn quy của Ngũ Độc môn vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào vượt ra bên ngoài phạm vi quy định.
Cảm nhận được Lý Thủy Long chỉ cách mình một bức tường ngăn, Lý Thủy Đạo là người đầu tiên mở miệng nói: "Ta không ngờ đệ lại đến nơi này chịu chết."
Lý Thủy Long yên lặng trầm tư một lát mới trả lời: "Sư tôn Độc Thủ lão nhân lại cho ta một con thằn lằn đồng tham, để ta tiếp tục bước lên đại đọa, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tham gia thí luyện, ít nhất cũng phải chiến một hồi."
"Vì sao Độc Thủ lão nhân lại làm như vậy? Hắn biết rõ đệ đến nơi này chính là đi chịu chết mà?" Lý Thủy Đạo khó hiểu hỏi.