"Đây là môn quy! Tuy tham gia thí luyện là tự nguyện báo danh, nhưng mỗi một cao thủ Thiên Bảng ở lại bên trong Độc Long lĩnh đều phải phái đệ tử của mình tới tham gia thí luyện. Nếu người tham gia thí luyện là môn sinh đắc ý, đương nhiên những cao thủ này sẽ cho đối phương chuẩn bị đầy đủ mới tham gia, nhưng nếu không có môn sinh đắc ý, bọn họ sẽ tìm một tên phế vật đi để ứng phó cho qua chuyện, ta chính là tên phế vật kia." Lý Thủy Long chua xót nói.
Phế vật?
Lý Thủy Đạo nhớ tới chính mình.
Kim Diện Lang Quân truyền thụ《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》 cho hắn, thậm chí còn không tự mình dạy, trực tiếp đưa Lý Thủy Lãng chuyển giao, nhưng lại bắt buộc hắn tham gia thí luyện, chẳng phải gã đã trực tiếp coi hắn là phế vật rồi?
"Ta cũng giống đệ, cũng bị sư phụ dồn ép phải tham gia. Ta là không muốn làm việc, cho nên sư phụ ép ta phải tham gia thí luyện, mà nếu đệ cứ kiên trì cọ bộ, khẳng định là sư phụ đệ sẽ không ép đệ đi đâu." Lý Thủy Đạo hít dâu một hơi nói.
Lý Thủy Long lại im lặng, khóe miệng có chút chua xót, thống khổ nói: "Ta phải chịu uất ức như thế, tham sống sợ chết thì có tác dụng gì? Hơn nữa, trước sau gì cũng phải chiến một trận… Ta thà chết trận, cũng không muốn tiếp tục uất ức mà sinh tồn nữa. Những lời này ta đã viết rõ ràng trong phong thư gửi cho huynh rồi, huynh cần gì phải hỏi lại ta?"
Lần này đến lượt Lý Thủy Đạo im lặng: "Lá thư đó đã sớm bị sương đêm làm ướt nhẹp, ta chẳng nhìn thấy chữ nào cả. Lần sau nhất định phải cải tạo cái hốc cây kia một chút, làm chỗ ngăn mưa, mới bỏ thư vào được.”
Nghe vậy, Lý Thủy Long tự giễu cười: "Nếu ta có thể sống sót, chúng ta cứ làm như vậy đi."
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cũng nở nụ cười theo.
"Hai tên phế vật các ngươi, đừng nói chuyện nữa, làm ảnh hưởng đến lão tử nghỉ ngơi." Phòng giam bên cạnh Lý Thủy Long lập tức truyền đến một giọng nói thô lỗ.
Lý Thủy Đạo thò cổ ra nhìn, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt của vị tu sĩ nọ, chỉ có thể nhìn thấy một tấm thẻ bài màu trắng được treo tại cửa sắt trên phòng giam của đối phương.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên báo danh, cả khe sâu thí luyện cũng chẳng có mấy tấm thẻ đen, gần như tất cả đều là thẻ trắng.
"Tên kia là ai? Đã có bao nhiêu người bị giết rồi?" Lý Thủy Đạo nhỏ giọng hỏi.
Âm thanh này không cao, theo lý thuyết chỉ có Lý Thủy Long cách hắn một bức tường là nghe thấy.
Nhưng Lý Thủy Long còn chưa đáp lời, người nọ đã cười ha ha: "Ngươi muốn biết lão tử là ai sao? Rất đơn giản? Ngươi cứ gỡ thẻ bài ném xuống đất, chẳng phải sẽ biết lão tử là ai sao?"
Lý Thủy Đạo nhìn qua chiếc thẻ bài màu trắng được treo trên cửa sắt của mình.
"Nếu cứ một mực không ném thẻ thì sẽ như thế nào?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
“Cách nửa canh giờ một lần, tu sĩ Lễ đường sẽ tổ chức một hồi tử đấu một chọi một, ném thẻ được ưu tiên sắp xếp, nếu không ai ném thẻ, bọn họ sẽ tự lật hai tấm thẻ trắng tới quyết một trận tử chiến." Lý Thủy Long nói.
"Hắc hắc... Thuận tiện cũng nhắc cho cho hai tên phế vật các ngươi biết một chuyện, theo tình huống bình thường, hai tấm thẻ bài bị lật đều nằm cạnh nhau, dù sao những tu sĩ Lễ đường này cũng muốn nhàn hạ, việc một người có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không có hai người đi làm." Người ở cách vách với Lý Thủy Long lại miệng ăn mắm ăn muối nói.
"Phì phì... Các ngươi xem người nọ đến đây kia, hắn đang đi qua bên này, không ngờ đồng tộc tương tàn cũng dứt khoát ném thẻ đi, đúng là phế vật!" Tên kia lập tức dùng ngón tay chỉ về phía sơn đạo.
Chỉ thấy một vị tu sĩ mặc áo trắng đang chậm rãi bước đi trên sơn đạo, có vẻ như người nọ đang tiến về phía này, nhưng trước mặt là một mảnh thẻ bài màu trắng, đối phương sẽ lật thẻ của ai thực sự khó mà nói được.
Dù sao cũng phải làm, không bằng thừa dịp hiện tại ít người, cứ bắt được thẻ đen đã lại nói sau.
Lý Thủy Đạo cười lạnh nói: "Tên kia, nếu ngươi dám ném thẻ, ta cũng dám ném theo."
Người nọ lập tức đáp lại nói: "Ném? Vậy thì ném!"
Nói xong, gần như cùng một lúc, hai người bọn họ đều gỡ tấm thẻ treo trên hàng rào sắt của mình xuống.
Ba!
Hai tâm thẻ bải cũng cùng một thời điểm bị ném ra bên ngoài hàng rào.
Nhìn thấy Lý Thủy Đạo cũng dám ném thẻ bài ra, phản ứng đầu tiên của người nọ là sửng sốt, sau đó lập tức cất tiếng cười to.
"Ha ha ha ha..." Ô Nhật Căn cất tiếng cười to.
Phải biết rằng vừa nãy, khi nữ đệ tử áo trắng của Lễ đường dẫn theo Lý Thủy Đạo đi ngang qua cửa sắt của gã, gã lập tức cảm nhận được tu vi của Lý Thủy Đạo chỉ dừng lại ở Thông Linh cảnh sơ kỳ tu vi.
Luận tu vi, hắn cũng chẳng khác gì tên phế vật bên cạnh phòng của gã.
Phải biết rằng, từ sau khi Lý Thủy Long kia đến đây, Ô Nhật Căn đã hao hết võ mồm, nhưng đối phương vẫn nhất quyết làm ngơ, không chịu tử chiến với gã, ai có thể ngờ, gã không dụ được một tên phế vật, lại nhanh chóng dụ được một tên khác cũng phế vật không kém.
Rất nhanh...
Một tu sĩ áo trắng với dáng người khôi ngô của Lễ đường chậm rãi đi tới phía trước hàng rào sắt của Ô Nhật Căn.
Ánh mắt người này rơi xuống tấm thẻ bài dưới mặt đất, khoát tay một cái, tấm thẻ bài nọ trực tiếp bay tới tay gã.
Cách không nhiếp vật.
Sau đó, người này lấy ra một chiếc chìa khóa với phong cách cổ xưa, nhẹ nhàng xoay chuyển, hàng rào sắt chợt phát ra một chuỗi những âm thanh “Ken két” nho nhỏ.
Ô Nhật Căn chui khỏi phòng giam, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy châm chọc.
Tu sĩ Lễ đường có thân hình cao lớn kia lại yên lặng, đi tới trước cửa phòng của Lý Thủy Đạo, cũng dùng tay cách không nhiếp vật, hai tấm thẻ bài nhanh chóng tới tay, rồi bình thản mở hàng rào sắt. Lý Thủy Đạo cũng chui khỏi lồng giam.
Ngay trong nháy mắt khi Lý Thủy Đạo xuất hiện, nụ cười tươi đầy châm chọc trên gương mặt Ô Nhật Căn lập tức trở nên cứng đờ.
"Ngươi... không phải ngươi chỉ có tu vi Thông Linh cảnh sơ kỳ sao?" Ô Nhật Căn bày ra vẻ mặt khó mà tin được.
"Ai nói với ngươi ta là Thông Linh cảnh sơ kỳ, ta vốn là Thông Linh cảnh trung kỳ." Lý Thủy Đạo vỗ ngực mình nói.