Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1085 - Chương 1085: Phong Vô Ngân!

Chương 1085: Phong Vô Ngân! Chương 1085: Phong Vô Ngân!Chương 1085: Phong Vô Ngân!

Chương 1085: Phong Vô Ngân!

Nhưng dù trong lòng có ấm ức hơn nữa, Vân Dật Tiên Tôn cũng không dám oán trách Thánh Chủ nhà mình, chỉ có thể lộ vẻ mặt đau khổ nói: 'Là đệ tử sơ sót, nguyện gánh chịu hết thảy mọi trách nhiệm của chuyện này."

Ngự Hư Thánh Tổ hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn luồng lửa giận trong lòng.

Lão biết, giờ phút này có trách cứ Vân Dật cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể bình tĩnh xuống, mau chóng tìm ra phương pháp giải quyết mà thôi.

"Mau chóng tìm được cái nắp kia, nếu thật sự không tìm thấy, thì luyện chế lại một cái khác." Trong giọng nói của Ngự Hư Thánh Tổ mang theo một tia uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Vân Dật Tiên Tôn nghe vậy, trong lòng khẽ rùng mình. Gã biết rõ nếu một lần nữa luyện chế lại phần nắp của Trấn Yêu Lô, sẽ cần hao phí lượng lớn tài liệu quý hiếm và pháp lực. Gã cúi đầu trâm tư một lát, rồi trầm giọng nói: 'Đệ tử biết, nhưng muốn luyện chế đỉnh lô cần lượng lớn thất giai linh tài, những loại tài liệu này đều cực kỳ khó tìm được..."

Ngự Hư Thánh Tổ phất tay ngắt lời gã, trong giọng nói lại lộ ra vẻ uy nghiêm, không cho phép nghỉ ngờ: "Những điều này đều không phải là vấn đề, bổn tọa sẽ tự nghĩ biện pháp. Chỉ cần ngươi mau chóng tìm được đỉnh lò, hoặc là chuẩn bị tài liệu luyện chế lại một lần nữa là được."

"Tuân mệnh, đệ tử lập tức đi làm." Vân Dat Tiên Tôn gật đầu tiếp nhận, rồi trực tiếp lĩnh mệnh rời đi. ...

Tổ Sư đường của Thiên Nguyên phái.

Vân Dật Tiên Tôn vừa bị Thánh Tổ trách mắng, đưa mắt nhìn đám đệ tử đang bối bối đứng ở phía dưới, trong mắt hiện lên một tia hàn quang. Ga lạnh lùng nói: "Đám hậu bối này, rõ ràng các ngươi nhìn thấy có cá lọt lưới, vì sao không xử trí hắn trước? Chẳng lẽ các ngươi không biết chuyện này có liên quan đến an nguy của tông môn ta sao?"

Những tu sĩ Hóa Thần và Nguyên Anh bị lửa giận của Vân Dật Tiên Tôn dọa cho sợ đến mức toàn thân run lên, bọn họ đều cúi đầu, không dám mở miệng giải thích điều gì. một vị tu sĩ Hóa Thần trong đó cố lấy hết dũng khí, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiền bối, cũng không phải là chúng ta cố ý thả cho người nọ rồi đi. Chỉ là người từ trên Thánh Sơn bước xuống dưới, đều là tiền bối cao nhân của bổn phái. Tuy tu vi của hắn thoạt nhìn rất yếu, nhưng chúng ta nào dám tùy ý suy đoán thân phận tiền bối chứ?”

Vân Dật Tiên Tôn nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm. Gã lại lạnh lùng nói: "Các ngươi đều không nhận ra người kia, chẳng lẽ không cảm thấy điều này rất đang khả nghi sao? Các ngươi vốn là đệ tử tông ta, nên phải thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác, đối với bất cứ người khả nghi nào cũng phải nghiêm khắc kiểm tra. Hôm nay để xảy ra sơ suất lớn như vậy, các ngươi cũng khó thoát tội!"

Những tu sĩ Hóa Thần và Nguyên Anh nghe vậy, trong lòng đều cực kỳ ấm ức.

Bọn họ chỉ là những tu sĩ sống ở khu trung bộ của Thánh Sơn, người lớn tuổi nhất mới hơn một ngàn ba trăm tuổi, trong khi đám tu sĩ từ trên đỉnh núi xuống ít nhất cũng tu luyện ròng rã ba ngàn năm rồi, làm sao bọn họ có thể biết hết đám người kia được?

Bọn họ chỉ biết đối phương là người từ trên đỉnh núi đi xuống, thì làm sao có thể ngước mắt nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, chỉ có thể cúi xuống nhìn dưới chân mình, làm như vậy mới đủ tỏ vẻ tôn kính...

Ai có thể ngờ ... người kia lại là một con yêu vật hóa thành hình người có thể chuồn mất ngay dưới mí mắt của Thánh Chủ Tiên Tôn, chuyện này sao có thể trách được bọn họ?

Nhưng đương nhiên, bọn họ chỉ có thể yên lặng thừa nhận lửa giận của Tiên Tôn, không dám có chút phản bác nào.

Vân Dật Tiên Tôn nhìn dáng vẻ ấm ức của bọn họ, lửa giận trong lòng thoáng bình ổn được một chút. Gã hít sâu một hơi, nói: "Mà thôi, hiện giờ có nói những thứ này cũng không làm nên chuyện gì. Việc cấp bách là phải mau chóng bắt được con yêu vật hóa thành hình người kia."

Lúc này, một tu sĩ Hóa Thần kỳ bước ra khỏi hàng, gã ôm quyền hành lễ, trâm giọng nói: "Tiên Tôn, đệ tử Phong Vô Ngân có một lời muốn nói."

Vân Dật Tiên Tôn khẽ gật đầu, ra hiệu cho gã cứ nói thẳng.

Phong Vô Ngân hít sâu một hơi, nói: "Tính toán thời gian, dường như con yêu vật kia đã rời khỏi tiên tông được bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi. Thời gian lâu như vậy, chỉ sợ nó đã sớm xâm nhập vào phố phường, mai danh ẩn tích rồi. Chúng ta tuy có tu vi thông thiên, nhưng muốn tìm tung tích của hắn trong biển người mênh mông kia, chẳng khác nào mò kim đáy biển."

Nói đến đây, gã thoáng dừng lại một chút mới tiếp tục: 'Huống chi, con yêu vật kia có thể chạy trốn khỏi mí mắt của Tiên Tôn và các vị trưởng lão, khẳng định là trong tay có thủ đoạn bất phàm. Nếu chúng ta cứ tùy tiện làm việc, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, để nó thừa cơ đào thoát."

Vân Dật Tiên Tôn nghe vậy, lại khẽ cau mày, dường như đang cân nhắc về những lời Phong Vô Ngân nói. Gã biết, Phong Vô Ngân nói không sai, con yêu vật kia giảo hoạt đa đoan, đúng là khó có thể đối phó được.

Một lúc lâu sau, Vân Dật Tiên Tôn mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Vô Ngân, ngươi nói có lý. Ngươi cảm thấy trong chuyện này, chúng ta nên làm như thế nào cho phải?"

Phong Vô Ngân suy nghĩ một chút mới nói: "Tiên Tôn, đệ tử cho rằng, chúng ta có thể bắt đầu từ hai phương diện. Một là phái đệ tử, chia nhau ra hành động, tìm kiếm tung tích con yêu vật kia ở khắp các nơi. Hai là xin những tông môn khác giúp đỡ, nhất là Thiên Diễn đạo tông am hiểu thôi diễn mệnh số thiên cơ. Có lẽ bọn họ có thể thông qua thôi diễn tìm được nơi yêu vật nọ ẩn thân."

Vân Dật Tiên Tôn nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng. Gã gật đầu nói: "Phương pháp này rất tốt. Vô Ngân, ngươi lập tức đi an bài chuyện này đi, cần phải tìm con yêu vật kia trở về trong khoảng thời gian ngắn nhất."

"Cẩn tuân dụ lệnh của Tiên Tôn!" Phong Vô Ngân lĩnh mệnh rời đi. ...
Bình Luận (0)
Comment