Chương 1086: A Phúc!
Chương 1086: A Phúc!Chương 1086: A Phúc!
Chương 1086: A Phúc!
Một trấn nhỏ vô danh.
Trên trấn nhỏ này có một bến tàu.
Trên mặt sông, đám thuyền bè lớn nhỏ thường xuyên qua lại, giống như những ngôi sao trời điểm xuyết trên mặt sông gợn sóng lăn tăn. Mặc dù những chiếc thuyên này không được tính là khổng lồ, nhưng lại có nét đặc sắc riêng, có chiếc chở đầy hàng hóa, có chiếc lại chở lữ khách vui vẻ cười nói với nhau.
Trên bến tàu, tiếng rao hàng của các tiểu thương, tiếng người đi đường cười nói to to nhỏ nhỏ không ngừng vang lên.
Bên bờ bến tàu, nhóm khuân vác qua qua lại lại, vai vác lưng khiêng, tất bật vận chuyển hàng hóa.
Trong bầu không khí ồn ào náo động này, một tờ bố cáo vô cùng bắt mắt được dán ở vị trí dễ nhìn thấy trên bến tàu. Trên tờ bố cáo ấy có vẽ một thanh niên mặc áo xanh, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt thâm thúy. Mặc dù trên bố cáo không đề cập tới tên của hắn, nhưng chuỗi văn tự phía dưới lại làm cho người ta không rét mà run.
Trên bố cáo viết, người này chính là yêu vật từ trên Thiên Nguyên Thánh Sơn trốn xuống, khẩu âm kỳ quái, hoặc là không hiểu được ngôn ngữ địa phương. Nếu ai có manh mối về hắn, cần phải lập tức đi tố cáo.
Trên bến tàu, mỗi một người lên bờ đều sẽ bị nhóm tu sĩ tra hỏi. Những tu sĩ này mặc y phục và trang sức thống nhất với nhau, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như chim ưng, không ngừng quan sát bốn phía, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ điểm khả nghi nào.
Lúc này, trong đám người rộn ràng nhốn nháo bên bến tàu, một tên tiểu thương chậm rãi đi về phía thương thuyền được trang trí hoa lệ đang đỗ ngay bên bờ. Đi đầu là một nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, dáng người khôi ngô, mặt đầy hồng quang, vừa nhìn đã biết hắn là một vị thương nhân rất giỏi kinh doanh.
Có một vị tiểu thư trẻ tuổi đang đi sát bên cạnh gã. Nàng có dung mạo tú lệ, khí chất cao nhã, với một đôi mắt sáng ngời trong trẻo tựa như nước mùa thu.
Ở bên người nàng còn có một tiểu nha hoàn lanh lợi đáng yêu, không ngừng nhảy nhót. Tiểu nha hoàn này mặc y phục màu hồng nhạt, buộc tóc hai đuôi ngựa, luôn mang theo nụ cười ngọt ngào trên khóe môi.
Phía sau bọn họ, còn có một nam nhân thật thà chất phác đang lặng lẽ đi theo, gã mặc trang phục của người hầu, dáng người khôi ngô lại có vẻ hơi thô lỗ.
Ở thời điểm chuẩn bị lên thuyền, đương nhiên đoàn người này cũng bị nhóm tu sĩ đang kiểm tra chặn lại.
Lý Phú Xương tiến lên, chắp tay thi lễ, cất giọng trâm ổn nói: "Chư vị đạo trưởng, chúng ta vốn là đám dân chúng tâm thường, muốn ngôi chiếc thuyên này đi về phía quê hương, kính xin các vị đạo trưởng tạo điều kiện cho."
Các tu sĩ kia khẽ gật đầu, bắt đầu gặng hỏi theo đúng quy định, bọn họ hỏi đến vấn đề nào, Lý Phú Xương đều đối đáp trôi chảy. Ngay cả hai nữ tử như hoa như ngọc là Lý Uyển Nhi và Thúy Nhi, cũng bị kiểm tra, nhưng hai người đều đối đáp trôi chảy. Vấn đề những tu sĩ kia hỏi đều rất đơn giản, chỉ là tên tuổi, quê quán, tên phụ mẫu vân vân... Mặc dù những thứ này đều rất dễ dàng giả tạo, nhưng khẩu âm lại không thể giả tạo được. Con yêu vật kia đến từ một thế giới đã bị phong bế suốt năm vạn năm, khẳng định là khẩu âm của hắn sẽ có sự khác biệt rất lớn với đám phàm nhân ở Tiên giới này.
Vừa nghe là có thể nhận ra ngay!
Khi đám tu sĩ đưa ra nghi vấn với A Phúc, bởi vì gã không thể nói chuyện, nên chân tay có vẻ luống cuống. Gã vội vàng khoa tay múa chân, trên mặt lộ vẻ lo lắng vô cùng, có ý đồ muốn giải thích thân phận người câm của mình cho các vị tu sĩ.
Thúy Nhi thấy vậy, vội tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Các vị đạo trưởng, A Phúc vốn là người câm, hắn cũng không phải là yêu vật kia, kính xin mọi người minh xét."
Các tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, vẻ mặt tất cả đều trở nên cực kỳ nặng nề.
Đột nhiên, một gã tu sĩ thò tay tới, muốn xé rách da mặt A Phúc, nhằm tìm tòi hư thực. A Phúc hoảng sợ lui về phía sau, hai tay vây loạn, trong mắt tràn đây sợ hãi và bất lực.
Một tu sĩ khác lặng yên lấy pháp khí ra, quang hoa lưu chuyển trên thân pháp khí, hiển nhiên không phải phàm phẩm. Chỉ nghe gã thấp giọng niệm chú, đột nhiên trong kiện pháp khí nọ lại bùng lên một đạo pháp phù. Phù văn không ngừng lập loè tỏa sáng trên đạo pháp phù kia, dường như bên trong đang ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó.
Trong lúc pháp phù đang hừng hực thiêu đốt, A Phúc vẫn đứng ở nơi đó, không có bất cứ biến hóa nào. Nhóm tu sĩ thấy vậy, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc. Đến cuối cùng, tu sĩ vừa lấy ra pháp khí cũng phải thu hồi nó lại, gã nói với đám người Lý Phú Xương: "Đã hiểu lầm rồi, vậy các ngươi cứ lên thuyền đi."
Đám người Lý Phú Xương nghe vậy, trong lòng thoáng thả lỏng một phen, tất cả đều vội vàng cảm tạ nhóm tu sĩ. Sau đó, bọn họ xoay người leo lên thương thuyền, A Phúc cũng theo sát phía sau, tuy vẻ mặt gã vẫn chất phác như trước, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt đã tiêu tan đi rất nhiều.
Thương thuyền chậm rãi khởi hành, đạp sóng tiến lên, dân dần đi xa, biến mất ở cuối dòng sông lớn.
Màn đêm buông xuống, trên sông dân dần nổi lên một mảnh sương mù, ngay khi thân thuyền hoàn toàn biến mất trong sương mù, đột nhiên một bóng người giống như quỷ mị lại leo lên mạn thuyền.
A Phúc đang bận rộn trên boong thuyền, trong lúc lơ đãng, gã thoáng nhìn thấy người áo xanh vừa đột nhiên xuất hiện này. Gã kinh ngạc há mồm muốn hét lên, lại bị đối phương dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo vào trong kho hàng mờ tối.
Trong kho hàng lạnh lẽo ẩm ướt này, chỉ có một ánh đèn yếu ớt đang chập chờn tỏa sáng. Người áo xanh với gương mặt không cảm xúc kia đang chăm chú nhìn vào A Phúc, ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái lên trán A Phúc, một luồng lực lượng quỷ dị lập tức tràn vào trong đầu gã.
Bóng đêm như mực, gió sông lạnh thấu xương, bóng người A Phúc từ trong kho hàng chậm rãi đi ra, lúc này ánh mắt chất phác đã lóe lên một tia quang mang sắc bén. Hắn đứng ở đuôi thuyền, ánh mắt xuyên thấu qua bóng đêm dày đặc, chăm chú nhìn vào tâng tâng sóng nước mãnh liệt dưới kia, tựa như đang muốn tìm hiểu điều huyền bí vô tận trong đó.