Chương 1094: Thiên Linh Căn!
Chương 1094: Thiên Linh Căn!Chương 1094: Thiên Linh Căn!
Chuong 1094: Thien Linh Canl
Tiểu Thúy ôm theo tâm tình kích động và chờ mong, lập tức đặt hai tay lên trên khay ngọc, nhưng khay ngọc kia lại không có một chút động tính nào.
"Hừ!" Giả Nguyên Bảo hu lạnh một tiếng, nói: "Muốn có được linh căn, há lại dễ dàng như vậy? Chỉ là một đứa hạ nhân đừng nên vọng tưởng thì hơn."
Giả Tổ Thụy cũng gật đầu, tỏ vẻ hết sức hài lòng về kết quả này, thân là chủ nhân của Giả phủ, ông ta rất coi trọng sự khác biệt vê thân phận chủ tớ, Tiểu Thúy kia lại dám tiến lên kiểm tra đo lường linh căn của mình, sau này nhất định phải cho nàng ta nếm một chút khổ sở.
Sau đó, ánh mắt mọi người lại tập trung vê phía A Phúc bị câm, chỉ thấy hắn chậm rãi tiến lên, hai tay nhẹ nhàng đặt vào chiếc khay ngọc đang tỏa ra một vâng ánh sáng mơ hồ ấm áp. Dường như chiếc khay ngọc kia có thể cảm ứng được bàn tay hắn vừa chạm vào mình, nó lập tức sáng lên.
"Chỉ là một chút linh căn yếu ớt! Vô dụng thôi."
"Một hạ nhân không thể nào có linh căn được!"
"Còn muốn làm tu tiên giả sao? Đúng là mơ mộng hão huyền."
Trong đám người truyền ra những âm thanh xì xào bàn tán, lộ vẻ khinh thường nồng đậm.
Trong lòng Lý Thủy Đạo đã hiểu rõ: Cái gọi là linh căn kia chính là tư chất của thân thể con người, nó đại diện cho khả năng hấp thu thiên địa linh khí, roi chuyển hóa thành pháp lực của bản thân.
Tại thế giới bên trong Trấn Yêu Lô, con người không cần có linh căn, bởi vì người và yêu đồng tu, yêu thân có thể hấp thu linh khí, nghĩa là thân thể có thể trực tiếp hưởng lợi, được phân chia pháp lực. Nhưng ở thế giới này, con người vốn không tu đồng tham chi đạo, ngươi nhất định phải dựa vào tư chất trời sinh của mình mới có thể bước lên con đường tu luyện.
Có lẽ Lý Thủy Đạo trong quá khứ thật sự không có linh căn, nhưng lúc này, hắn đã tu luyện đến Vô Tướng Chân Quân, nhục thân đã sớm thoát thai hoán cốt, dù có trực tiếp che giấu Hư cảnh, thì dựa vào nhục thân, hắn cũng có thể hấp thu linh khí, có thể nói đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ thấy A Phúc bị câm khẽ hít sâu một hơi, sau đó chút ánh sáng vốn đang mờ nhạt trên chiếc khay ngọc, lại đột ngột bộc phát ra một vâng hào quang chói mắt.
Năm chùm tia sáng từ bên trong chiếc khay ngọc phóng thẳng lên cao, chúng nó phân chia rõ ràng thành năm màu: màu vàng, màu xanh lá, màu xanh lam, màu đỏ lửa và màu vàng đất. Chúng tựa như năm con rồng với những màu sắc linh động rực rỡ trực tiếp bay múa trên không trung.
Vầng hào quang năm màu này đan vào cùng một chỗ, giống như một bức hoạ cuộn tròn hoa mỹ từ từ mở ra ngay giữa hư không, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Trong đó, chùm sáng màu xanh nước biển càng thêm chói mắt, nó giống như tỉnh linh trong hải dương, linh động mà thâm thúy.
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng màu xanh nước biển dân dần tăng cường, cuối cùng nó giống như một mảnh thủy triêu mãnh liệt sôi trào, cắn nuốt bốn chùm sáng rực rỡ khác. Hiện giờ trên chiếc khay ngọc, chỉ còn lại quang sáng màu xanh nước biển thuần túy đang lóe lên, nó chiếu sáng khuôn mặt chất phác của A Phúc bị câm, cũng rọi vào tâm mắt của mọi người.
Cả đám người quá đỗi sợ hãi, bọn họ chưa từng trông thấy phản ứng linh căn mãnh liệt như vậy. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Giả phủ đều rơi vào yên tĩnh, chỉ có ánh sáng màu xanh lam trên chiếc khay ngọc là vẫn đang nhấp nháy, giống như muốn nói có một vị tu tiên giả vĩ đại sắp xuất hiện ở nơi này.
Giả Tổ Thụy lộ vẻ kinh hãi vô cùng, trong khi sắc mặt Giả Nhất Lâm chuyển thành tái nhợt. Lý Uyển Nhi lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên, nàng khe khẽ vuốt cái bụng của mình, giống như đang muốn nói: 'Hài nhỉ à, ngươi có một vị phụ thân rất tốt đó."
Lý Xương Thịnh đứng ở một bên, trên mặt lộ ra biểu cảm khó có thể tin nổi vào mắt mình. Ông ta chăm chú nhìn vào vang hào quang trên chiếc khay ngọc, trái tim đập thình thịch như trống.
Thiên linh căn!
Đây tuyệt đối là Thiên linh căn cực kỳ hiếm thấy trong toàn bộ Tu Tiên giới. Chỉ cần A Phúc bị câm bước vào Tu Tiên giới, thì hắn nhất định có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan.
Kim đan! Đó là cảnh giới mà ông ta tha thiết ước mơ. Nhưng đương nhiên, ông ta cũng biết bí mật như vậy tuyệt đối không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới phiền toái và tranh đoạt vô cùng vô tận.
Lý Xương Thịnh lăn lộn ba mươi năm ở Tu Tiên giới, tâm tính đã trở nên cực kỳ cứng cỏi, hiện giờ chuyện đầu tiên phải làm chính là giữ bí mật.
Ông ta đảo mắt nhìn qua đám người trước mặt, một mảnh sát ý hiện lên trong mắt.
"Giết sạch tất cả mọi người đang có mặt ở đây, như vậy bí mật ta sẽ thu được Thiên linh căn sẽ không bị người ngoài biết được!" Lý Xương Thịnh nhìn quanh bốn phía, trong tâm mắt của ông ta, tất cả đều là vẻ mặt ngây thơ của nhóm phàm nhân. Bọn họ hoàn toàn không biết gì đối với nguy hiểm sắp đến.
Cuối cùng, ánh mắt của ông ta rơi xuống người chất nữ Lý Uyển Nhi của mình.
Đại ca Lý Phú Xương đã chết, nàng chính là thân nhân duy nhất của Lý Xương Thịnh trên thế giới này.
Vì giữ bí mật, ông ta cũng phải giết chết cả nàng sao?
Vì đại đạo trường sinh, hy sinh một đứa cháu gái thì có là gì?
Lý Xương Thịnh cân nhắc nhiều lần, đến cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ này. Đưa ra quyết định này không phải vì Lý Phú Thành nhớ thân tình, đại phát từ bi, chỉ đơn giản là ông ta cho rằng nếu mình giết nhiều phàm nhân như vậy, sẽ khiến cho những tu tiên giả khác chú ý đến.
Bởi vì câu người ta thường nói là giấu đầu lòi đuôi, càng cố gắng che giấu lại càng dễ dàng bại lộ.
Nhưng nếu không giết bọn họ, thì ông ta phải làm như thế nào đây?
Hai mắt Lý Xương Thịnh híp lại, trong đầu không ngừng suy tư.
Giả gia này chỉ là một thế gia phàm nhân, kiến thức cực kỳ nông cạn, bọn họ vốn không biết cái gì gọi là Thiên linh căn. Hơn nữa ngoại trừ ông ta, chỉ sợ bọn họ cũng không có cách nào để liên hệ với những tu tiên giả khác, chỉ cần thoáng lừa gạt đám phàm nhân này một chút, khẳng định là bọn họ sẽ không truyền tin tức này ra ngoài.
Đương nhiên để đề phòng vạn nhất, ông ta phải mang theo A Phúc mau chóng rời khỏi nơi này đó, đi tới tiền tuyến giao chiến với Ma tộc. Ở loại địa phương cực kỳ hỗn loạn, ông ta có thể nhanh chóng hoàn thành quá trình đoạt xá, mà không bị bất cứ người nào hoài nghi.
Đấn lúc đó, kể cả khi có người biết ông ta thu được Thiên linh căn thì đã làm sao?
Ván đóng thuyên rồi!