Chương 1095: Thiên Nguyên Biệt Viện!!!
Chương 1095: Thiên Nguyên Biệt Viện!!!Chương 1095: Thiên Nguyên Biệt Viện!!!
Chương 1095: Thiên Nguyên Biệt Viện!!!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Xương Thịnh lại rơi xuống người A Phúc bị câm, nhẹ nhàng cười, vẻ mặt ôn hòa nói: 'A Phúc, ngươi cũng là người mang linh căn, nhưng đáng tiếc, chỉ là ngũ linh căn bình thường nhất mà thôi."
Giả Tổ Hiền nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ông ta nhíu mày hỏi: "Vậy vì sao khi kiểm tra đo lường linh căn của A Phúc lại có dị tượng kinh người như vậy?"
Lý Xương Thịnh khẽ lắc đầu, ra vẻ cao thâm nói: "Đó chỉ là món pháp khí trong tay ta xuất hiện một ít vấn đề nhỏ, mới có thể dẫn đến dị tượng liên tiếp hiện ra như vậy. Thật ra linh căn của A Phúc còn kém hơn Nguyên Bảo nhà ngươi không ít."
Giả Nguyên Bảo nghe nói như thế, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn, gã đắc ý liếc nhìn A Phúc, thâm nghĩ: "Một tên hạ nhân, làm sao có thể hơn được huyết mạch của Giả phủ ta?"
Lý Xương Thịnh tiếp tục nói với Giả Tổ Hiền: "Chuyện hôm nay, các ngươi nhất định phải giữ kín miệng, không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không, hậu quả ra sao, các ngươi sẽ không thể thừa nhận nổi đâu."
Mọi người đang có mặt vừa nghe được câu này, ai nấy đều rùng mình ớn lạnh, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Tu tiên giả hành tẩu giữa thế gian, chỉ cầu được tùy tâm tùy tính, không cần quá nhiều lễ nghi phiền phức." Lý Xương Thịnh mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, xoay người muốn đi: 'Lão phu sẽ mang theo hai đệ tử này rời khỏi, nếu Giả gia có việc khó, ngày khác tự sẽ giúp đỡ."
Giả Tổ Thụy vội vàng tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói: "Tiên sư, ngài không ngại vất vả đến đây chỉ điểm, sao có thể vội vàng rời đi như thế? Ít nhất cũng dùng cơm xong hãy đi, để chúng ta được tận tình địa chủ."
Giả Tổ Hiền cũng theo sát phía sau, nói phụ họa: "Tiên sư, hai đứa nhỏ còn chưa hành lễ bái sư, sao có thể nói đi là đi được? Cái này không phù hợp với quy củ."
Lý Xương Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: "Con đường tu tiên vốn không quan tâm đến những tục lễ phàm trần. Lễ bái sư, ta tự sẽ cử hành ở trong tiên môn, khi đó lại đi cũng không muộn."
Nói xong, Lý Xương Thịnh cũng không nhiều lời nữa, ông ta khẽ phất tay, một luồng khí lưu vô hình lập tức phun trào ra, nhẹ nhàng đẩy những người muốn tiến lên giữ lại của Giả gia ra bên ngoài. Mọi người chỉ cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới, sau đó lại bị một luồng lực lượng nhẹ nhàng bao vây, nhưng cả người không hề bị thương.
Lý Xương Thịnh đi một mạch ra ngoài thành, mới xoay người lại, nhìn A Phúc và Giả Nguyên Bảo, cao giọng nói: "Hai người các ngươi có thể nhận được cơ duyên hôm nay, đúng là không dễ. Con đường tu tiên gian nan nhấp nhô, cần phải kiên trì bên bỉ, mới có thể đạt được thành tựu."
A Phúc không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô.
Giả Nguyên Bảo lại quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Đa tạ tiên sư đã chỉ điểm bến mê, đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, để báo đáp ân tình ngày hôm nay, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tiên sư."
Lý Xương Thịnh khẽ gật đầu, lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc linh thuyền. Linh thuyền kia tuy nhỏ, lại tản ra một mảnh quang mang nhàn nhạt, giống như đang ẩn chứa vô tận huyền diệu bên trong.
Chỉ nghe ông ta khẽ quát một tiếng, linh thuyền đã nhanh chóng biến lớn, đủ để dung nạp ba người.
"Lên đây đi, chúng ta đến tiên môn." Lý Xương Thịnh nói xong, lập tức dẫn đầu bước lên linh thuyền. A Phúc và Giả Nguyên Bảo theo sát phía sau, ba người cùng nhau bước lên chiếc linh thuyan nhẹ nhàng này.
Linh thuyền phi độn trên không trung, lưu lại một vệt sáng thật dài.
Linh thuyền lướt đi trong biển mây, giống như một con cá màu bạc đang bơi thật nhanh trong nước.
Ở phía chân trời có vạn đạo hào quang, chiếu rọi hình dáng của linh thuyền, càng làm tăng thêm mấy phần thần bí cho nó.
Phi hành hồi lâu, cảnh sắc trước mắt dần dần trở nên rõ ràng. Một tòa sơn môn nguy nga trực tiếp xuất hiện ngay trước mắt ba người, linh thuyên chậm rãi đáp xuống, cuối cùng đã vững vàng dừng lại phía trên khu quảng trường ngay trước sơn môn.
Lý Xương Thịnh dẫn đầu đi xuống khỏi linh thuyền, ánh mắt đảo qua khu quảng trường trước mặt, trên mặt để lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
A Phúc và Giả Nguyên Bảo theo sát phía sau, ba người cùng nhau đi về phía sơn môn.
"Nơi này chính là Thiên Nguyên biệt viện của Mặc Vân Châu." Lý Xương Thịnh giới thiệu với hai người: "Thiên Nguyên phái tuyển nhận đệ tử đều phải tiến vào biệt viện trước tiên, mỗi một châu phủ đều có một tòa Thiên Nguyên biệt viện riêng biệt. Thiên Nguyên Thánh Sơn sẽ không trực tiếp tuyển nhận tiểu tu Luyện Khí kỳ, tuy biệt viện không phải Thiên Nguyên Thánh Sơn, nhưng linh khí ở nơi này cũng cực kỳ dồi dào, đủ để chống đỡ quá trình tu luyện của chúng ta."
Ba người xuyên qua sơn môn, bước dọc theo con đường núi uốn lượn đi lên phía trên. Hai bên đường núi đều là những gốc cổ mộc che trời, chim hót hoa nở, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một ít linh thú đang chơi đùa trong rừng.
Đi hồi lâu, rốt cục cũng đến phía trước một đại điện rộng rãi. Có một tấm bia đá đứng sừng sững trước điện, phía trên có khắc một hàng chữ kiểu cổ "Tiên Duyên Danh Lục Điện". Nhưng tòa đại điện này lại không có một bóng người, cánh cửa lớn màu đỏ thắm kia đang đóng chặt.
Ánh mắt Lý Xương Thịnh lộ vẻ trầm ngâm, ông ta lập tức xoay người nhìn về phía Giả Nguyên Bảo và A Phúc bị câm đang đứng phía sau, trong giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: "Hai người các ngươi ở đây chờ một lát, ta đi tìm quản sự của nơi này."
Giả Nguyên Bảo nghe vậy, vội vàng khom mình hành lễ, cung kính trả lời: "Đệ tử tuân mệnh. Chỉ là... đệ tử và A Phúc huynh đệ một đường bon ba, đã bụng đói kêu vang. Không biết sư tôn có thể..."
Lý Xương Thịnh khẽ nhíu mày, đến tận lúc này, ông ta mới nhớ ra hai tên đệ tử trước mặt vẫn chỉ là phàm nhân, không thể ích cốc giống mình.
Đây đúng là sơ suất của ông ta, nhưng ông ta lại không có ý định đi trách cứ chính mình, mà nghiêm mặt nói: "Con đường tu tiên vốn là gian khổ dị thường. Đối với các ngươi, nhịn đói một - hai bữa cũng là một loại tôi luyện. Hai người các ngươi cứ ở đây chờ, ta đi nhanh về nhanh."