Chuong 1097: Gia Nhap Thien Nguyen Phail
Chuong 1097: Gia Nhap Thien Nguyen PhailChuong 1097: Gia Nhap Thien Nguyen Phail
Chương 1097: Gia Nhập Thiên Nguyên Phái!
"Hắn có quan hệ huyết thống với Lý gia ta, ta hy vọng hắn có thể tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, tu hành đại đạo, làm rạng rỡ tổ tông." Lý Xương Thịnh mở miệng giải thích hàm nghĩa sâu xa của cái tên này.
Trương Thạch Sinh nhìn A Phúc trời sinh tính tình chất phác, ánh mắt hiền lành, có cảm giác cái tên này không quá phù hợp với bộ đồ trên người gã, nhưng ông ta cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục hỏi: "Vậy quê quán của hắn là?"
"Lý thị - Thanh Mộc Trấn - Mặc Vân Châu." Lý Xương Thịnh trả lời, thật ra đây cũng là quê quán của ông ta.
Trương Thạch Sinh gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Tuổi tác thì sao?”
Ánh mắt Lý Xương Thịnh rơi xuống người bị câm A Phúc, cẩn thận đánh giá một phen, sau đó tính toán nói: "Vừa tròn hai mươi tuổi."
Trương Thạch Sinh lại hỏi: "Vậy thuộc tính linh căn của hắn như thế nào?”
Lý Xương Thịnh trâm mặc một lát, cuối cùng mới cất giọng trầm thấp nói: "Ngũ linh căn."
Trương Thạch Sinh nghe vậy, hàng chân mày khẽ cau, trên mặt lộ vẻ bất mãn: "Tư chất bực này tuyệt đối là hạng bét trong hạng bét, làm sao có thể chiêu mộ vào tông môn?”
Lý Xương Thịnh nhìn Trương Thạch Sinh, trên mặt tươi cười nói: "Trương huynh, xin ngươi hãy cố gắng hỗ trợ ta. Mặc dù tư chất của hắn không tốt, nhưng xét cho cùng, cũng là huyết mạch của Lý gia ta, còn là người ta mắc nợ. Ta hy vọng có thể cho hắn một cơ hội, để hắn có thể bước lên con đường tu tiên."
Nghe vậy, trong lòng Trương Thạch Sinh không khỏi có chút động tâm. Hồi lâu sau, ông ta thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy, ta sẽ giúp ngươi việc này. Nhưng mà... ngươi phải hiểu được, con đường tu tiên gian nan gập ghềnh, tư chất như hắn, chỉ sợ khó có thể đạt được thành tựu gì."
"Ta hiểu. Nhưng không cần biết như thế nào, ta cũng phải cho hắn cơ hội này." Lý Xương Thịnh chân thành kiên định nói.
Trương Thạch Sinh gật nhẹ đầu, lại tiếp tục ghi chép xuống. Một lát sau, rốt cục ông ta cũng viết xong bộ hồ sơ của Lý Kế Đạo.
Sau đó, Trương Thạch Sinh lại lấy hai tấm ngọc bài trống không ngừng tỏa sáng long lanh từ trong túi trữ vật của mình ra. Trên hai tấm ngọc bài kia đã sớm khắc xong chữ "Thiên Nguyên phái" từ trước rồi.
Trương Thạch Sinh hít sâu một hơi, lập tức ngưng tụ pháp lực trên đầu ngón tay, sau đó ngón tay của ông ta nhẹ nhàng xẹt qua một tấm ngọc bài, mỗi lần vạch xuống, trên ngọc bài sẽ hiện ra từng đạo phù văn thật nhỏ. Những đạo phù văn này đan xen vào cùng một chỗ, kết hợp thành một cái tên rõ ràng: "Giả Nguyên Bảo "
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hoàn thành xong một tấm, ông ta lại tiếp tục chạm khắc một tấm ngọc bài khác có tên: "Lý Kế Đạo'.
Trương Thạch Sinh đưa hai tấm ngọc bài đã khắc xong tên cho Lý Xương Thịnh: "Đây là ngọc bài thân phận của bọn họ, có ngọc bài này trong tay mới là đệ tử của Thiên Nguyên phái, không được để mất."
Lý Xương Thịnh dùng cả hai tay tiếp nhận ngọc bài, trong mắt lóe lên một tia cảm kích: "Đa tạ Trương huynh, nếu không phải Trương huynh tạo điều kiện cho, ít nhất hai tên đệ tử này của ta cũng phải chờ hai năm sau mới có thể tiến vào tông môn”
Trương Thạch Sinh gật đầu: "Đệ tử tư chất thấp kém thường khó được coi trọng trong tông môn, tông môn sẽ không phân phối nhiệm vụ, càng không ban thưởng, chỉ có thể dựa vào sư phụ của bọn họ là ngươi tự móc tiền túi ra duy trì quá trình tu luyện mà thôi."
Lý Xương Thịnh mỉm cười: "Ta hiểu, Lý mỗ vất vả tu luyện nhiều năm, vẫn có thể nuôi nổi hai tên đệ tử”
Trương Thạch Sinh lại quay đầu nhìn về phía Giả Nguyên Bảo và Lý Kế Đạo, lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai người các ngươi, tuy tư chất tu luyện thấp kém, nhưng phải nhớ lấy, không thể vì tư chất mà cam chịu. Phải biết rằng, trên Thánh Sơn của phái ta, vốn không thiếu tu sĩ lấy tư chất tứ linh căn thậm chí là ngũ linh căn, cuối cùng cũng thành tựu được Kim Đan thượng phẩm. Bọn họ đều là tấm gương của các ngươi, thành tựu của bọn họ đủ để chứng minh tư chất vốn không phải là thứ quyết định hết thảy."
Nói đến đây, ông ta thoáng dừng lại một chút, rồi dùng giọng điệu kiên định nói: "Đan thành thượng phẩm mới có thể tiến lên thăm dò cảnh giới Nguyên Anh. Nếu cưỡng ép thành tựu Nguyên Anh, thực lực cũng chỉ là hạng bét, tiền đồ xa vời. Con đường tu tiên không chỉ nhìn ở tư chất, còn phải dựa vào tâm chí và nghị lực. Chỉ cần các ngươi chịu cố gắng, chịu kiên trì, nhất định có thể bước lên con đường tu tiên thuộc về mình."
Giả Nguyên Bảo nghe Trương Thạch Sinh nói vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nhưng ánh mắt của A Phúc bị câm vẫn lộ vẻ ngây ngốc như thường. Lý Thủy Đạo có thân phận mới, chỉ cảm thấy hứng thú với bốn chữ "Kim Đan thượng phẩm' kia thôi.
Lý Xương Thịnh dẫn hai đệ tử mới thu chậm rãi bước vào động phủ của mình ở biệt viện.
Lúc này, A Phúc và Giả Nguyên Bảo đều đã thay đổi trang phục dành cho đệ tử mới của Thiên Nguyên phái, tỉnh thần có vẻ phấn chấn.
Trang phục của đệ tử mới chủ yếu là màu xanh thanh nhã, ống tay áo và vạt áo có thêu đồ án mây trôi, ngụ ý là tu tiên giả giống như nước chảy mây trôi, tự do tự tại. Bên hông có treo một miếng ngọc bài thân phận óng ánh trong suốt, phía trên có khắc tên và tiêu chí môn phái của bọn họ, thứ nảy chính là biểu tượng cho thấy bọn họ đã chính thức trở thành một thành viên của Thiên Nguyên phái rồi.
Trong động phủ khá là thanh u lịch sự tao nhã, phảng phất như đã ngăn cách với thế gian xô bồ bên ngoài. Bộ bàn ghế bằng đá được sắp xếp rất chỉnh tê, ngăn nắp, phía trên vách tường có treo mấy bức tranh sơn thủy. Những đường nét chấm phá trên mấy bức tranh này đều toát lên một loại ý vị siêu phàm thoát tục.
Lý Xương Thịnh đứng trong đại sảnh, dùng ánh mắt thâm thúy đảo qua hai tên đệ tử của mình, sau đó hài lòng gật đầu, mới chậm rãi mở miệng: "Các ngươi đã thay đổi y phục mới, đã treo ngọc bài, nghĩa là đã trở thành đệ tử chính thức của Thiên Nguyên phái ta rồi. Sau này, nhớ phải chăm chỉ tu hành, không phụ tiên duyên."