Chương 1098: 《Thien Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》
Chương 1098: 《Thien Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》Chương 1098: 《Thien Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》
Chương 1098: 《Thian Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》
Giả Nguyên Bảo lập tức tiến lên một bước, thi lễ thật sâu, cung kính nói: "Đệ tử, nhất định sẽ không phụ sự phó thác của sư tôn, sẽ chăm chỉ tu hành, làm vẻ vang cho môn phái!"
Lý Xương Thịnh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại chuyển về phía A Phúc bị câm. Ông ta vươn tay, vỗ nhẹ lên bả vai A Phúc, nói: "“A Phúc, tuy ngươi không thể nói chuyện, nhưng tâm ý của ngươi, ta đã biết. Từ nay về sau, ngươi chính là đại đệ tử của ta, sư huynh của Giả Nguyên Bảo. Hai người các ngươi cần phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tu hành. Nhớ kỹ, con đường tu hành khó khăn gập ghềnh, nhưng chỉ cần trong lòng có tín niệm, là có thể vượt qua hết thảy khó khăn."
A Phúc: "Ô ô..."
Để một người câm làm sư huynh của tai
Hơn nữa, người này còn là hạ nhân của Giả phủ!
Ngươi làm sư phụ đã bị mắt mù rồi sao?
Tuy Giả Nguyên Bảo chỉ hận không thể chửi ầm lên, nhưng lại mạnh mẽ đè xuống nỗi bất mãn trong lòng, cung kính hành lễ với A Phúc bên cạnh: "Bái kiến sư huynh, sau này kính xin sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
A Phúc: "Ô ô..."
Lý Xương Thịnh thấy vậy, trong lòng tràn đây vui mừng.
Trong lòng ông ta, A Phúc chính là ông ta, thì đương nhiên là tình cảm với hắn phải thân thiết hơn cả nhi tử ruột thịt rồi.
Lý Xương Thịnh lấy một túi Linh Mễ cũ kỹ từ một góc động phủ tới, đưa cho hai người: "Tuy chút Linh Mễ này đã để dành được một đoạn thời gian, nhưng vẫn là vật tốt để tu luyện. Hai người các ngươi cần tự mình vo gạo nấu cơm." Lý Xương Thịnh kiên nhẫn chỉ đạo.
Giả Nguyên Bảo và A Phúc nhận lấy Linh Mễ, bắt đầu bận rộn làm việc. Tuy A Phúc không biết nói chuyện, nhưng tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã vo gạo sạch sẽ. Giả Nguyên Bảo lại ở một bên nhóm lửa, ánh sáng rọi lên gương mặt gã, phản chiếu một tia không kiên nhẫn.
"Sư huynh, sao trong gạo này lại có nhiều côn trùng như vậy?" Giả Nguyên Bảo cau mày, bất mãn nói.
A Phúc không thể trả lời, chỉ yên lặng đổ gạo vào nồi, bắt đầu nấu cơm. Giả Nguyên Bảo thấy vậy, cũng không nói gì nữa, nhưng oán khí đối với A Phúc trong lòng lại nặng hơn vài phần.
Sau khi nấu xong, một mùi thơm kỳ lạ tràn ngập.
Vốn dĩ Giả Nguyên Bảo còn có chút ghét bỏ thứ này, nhưng sau khi nếm thử một miếng, lại cảm thấy nó ngon vô cùng, hóa ra thứ này vốn không phải rau dưa, nó chính là món mặn, gã không nhịn được bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Sau khi ăn xong, Lý Xương Thịnh giao hai quyển sách buộc chỉ có tên É Thiên Nguyên Dưỡng Khí Quyết ) cho Giả Nguyên Bảo và A Phúc bị câm.
Ông ta nói với Giả Nguyên Bảo: "Ngươi là sư đệ, ngày thường cần phải gánh vác nhiều việc vặt hơn. Ít nhất là một ngày ba bữa cần phải tự mình giải quyết, không thể tới làm phiền vi sư."
Giả Nguyên Bảo tiếp nhận công pháp, tuy trong lòng có chút bất mãn, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính đáp: "Vâng, sư phụ.' A Phúc: "0 ô..."
Lý Xương Thịnh khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Hai người các ngươi tự nghiên cứu công pháp cơ sở này, nếu có chỗ không hiểu, có thể cùng nhau nghiên cứu thảo luận. Nếu A Phúc không biết chữ, Nguyên Bảo hãy giúp hắn xem một chút."
Ta ở cùng với một người câm, thì tham khảo kiểu gì?
Trong lòng Giả Nguyên Bảo vô cùng phiền não, nhưng ngoài mặt vẫn nhận lời: "Đệ tử tuân mệnh."
"Vi sư có việc phải đi ra ngoài trước một chuyến, các ngươi cứ tự mình nghiên cứu Ý Thiên Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》 trước đi, đây là công pháp cơ sở ở giai đoạn Luyện Khí kỳ của Thiên Nguyên phái, cần phải dụng tâm lĩnh ngộ."
Lý Xương Thịnh nói xong liền rời khỏi động phủ.
Sau khi Lý Xương Thịnh rời khỏi động phủ, sắc mặt Giả Nguyên Bảo lập tức trâm xuống. Gã liếc nhìn A Phúc, bất mãn nói: "Dua vào cái gì mà ta phải làm sư đệ? Còn phải giúp ngươi làm việc? Đúng là nực cười!"
A Phúc: "0 ô..."
Giả Nguyên Bảo thấy vậy càng thêm căm tức: "Ngươi là hạ nhân, đừng quấy ray ta tu luyện!"
Nói xong, gã lập tức xoay người đi về phòng của mình, đọc sách tu luyện.
Mặc dù sư phụ đã dặn dò, bảo gã phải trợ giúp A Phúc đọc sách, nhưng A Phúc lại không biết nói chuyện, dù bị bắt nạt cũng không biết mách sư phụ, gã cần gì phải giả vờ giả vịt với một người câm, có cảm xúc gì cứ xả hết ra là được.
Sau khi Lý Xương Thịnh an bài xong cho hai đệ tử, ông ta không dừng lại thêm đã lập tức đi vê phía Thiên Nguyên Thánh Sơn. Mục đích là muốn cầu cho A Phúc bị câm một bộ công pháp cao cấp.
Bộ công pháp kia có thể đúc thành Kim Đan thượng phẩm, để tu vi của A Phúc đạt tới độ cao chưa từng có từ trước đến nay.
Lý Xương Thịnh đối đãi với A Phúc, tuyệt đối tốt hơn cả nhi tử ruột thịt của mình.
Ở trong lòng Lý Xương Thịnh, A Phúc là chính ông ta, là hi vọng của ông ta, cũng là tương lai của ông ta! Con người luôn luôn phấn đấu vì hy vọng của mình. Và công pháp cấp cao chính là điểm mấu chốt để tu sĩ bước lên đỉnh phong.
Quá trình tu luyện loại công pháp này thường sẽ cực kỳ gian nan, cũng tốn rất nhiều thời gian, nhưng chính loại gian nan và tốn nhiều thời gian ấy, lại có thể trợ giúp lực lượng của tu sĩ đạt được thành tựu lột xác chân chính.
Lý Xương Thịnh không lựa chọn loại công pháp cao cấp này, bởi vì nếu ông ta lựa chọn loại công pháp này, thì bản thân ông ta tuyệt đối không thể Trúc Cơ được.
A Phúc lại khác, hắn là Thiên linh căn, hắn hoàn toàn có thể tu luyện công pháp cao cấp, đúc thành Kim Đan thượng phẩm.
Kỳ thật, Lý Xương Thịnh vừa mới tiến vào Trúc Cơ kỳ không lâu, tuy tuổi thọ của ông ta vẫn còn ít nhất là 150 năm nữa, nhưng trong lòng đã quyết định sẽ sớm tiến hành đoạt xá, mà không phải đợi đến khi tuổi thọ hao hết.
Đây là quyết định sau khi ông ta suy nghĩ cực kỳ cặn kẽ rồi.
Thiên linh căn quá mức hiếm thấy, có thể nói là vạn năm khó gặp, một khi bỏ qua, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội.
Mà chính ông ta lại tu luyện thứ công pháp tâm thường khiến cho thuộc tính lực lượng không thể nào đạt đến trình độ lột xác căn bản, tuy may mắn hoàn thành Trúc Cơ, nhưng dựa theo loại nên tảng này của ông ta để tu luyện tiếp, thì vĩnh viễn cũng không thể kết thành Kim Đan thượng phẩm.
Sống một đời tâm thường vô vị, không bằng quyết đoán lật đổ hết thảy mà làm lại!
Đoạt xá một tu sĩ Thiên linh căn, làm lại từ đầu!
Đây chính là cơ duyên của ông ta.
Cơ duyên đại đạo!