Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1101 - Chương 1101: Trong Vòng Ba Tháng...

Chương 1101: Trong Vòng Ba Tháng... Chương 1101: Trong Vòng Ba Tháng...Chương 1101: Trong Vòng Ba Tháng...

Chương 1101: Trong Vòng Ba Tháng...

"Ồ?" Gần như ngay lập tức, gã đã lộ vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, bởi vì ngay trước mắt gã, A Phúc bị câm đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá, nhắm mắt ngưng thần, linh khí lượn lờ xung quanh thân thể, tiết tấu phun ra nuốt vào nhịp nhàng, giống như đã hòa làm một thể với thiên địa này.

Giả Nguyên Bảo nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức đối chiếu với câu nói ' linh khí nhân uân biến hư không, bế mục ngưng thần cảm khí thông" mang đến ấn tượng trực quan nhất cho mình.

Đây rõ ràng là đã tiến vào cảnh giới tu luyện rồi!

"Điều này... Điều này làm sao có thể?" Giả Nguyên Bảo lẩm bẩm tự nói, trong lòng rung động đến tột cùng: "Người câm này đã bắt đầu tu luyện rồi? Hơn nữa, hắn còn có thể phun ra nuốt vào linh khí một cách tự nhiên như vậy, hắn... Một tên hạ nhân như hắn làm sao biết chữ, lại làm sao có thể lý giải được chân ý bên trong cuốn sách kia?"

Giả Nguyên Bảo trực tiếp đi đến bên cạnh A Phúc, căn bản không hề để ý đến chuyện hắn đang tu luyện, không chút khách khí lớn tiếng hỏi: "“A Phúc, rốt cuộc là ngươi tu luyện như thế nào?"

A Phúc: "Ô ô..."

Giả Nguyên Bảo: "..."

"Sao ta lại quên mất ngươi là người cam chứ?" Giả Nguyên Bảo tức giận đến giậm chân.

Cứ như vậy, gã chỉ có thể đứng một bên nhìn A Phúc đắm chìm trong quá trình tu luyện, mà bản thân mình lại vô kế khả thi, ngoại trừ hờn dỗi, không còn cách nào khác. ...

Lúc sáng sớm, Lý Xương Thịnh phiêu nhiên trở về, bước vào động phủ của mình.

Trong động phủ, một làn khói nhẹ lượn lờ dâng lên, nương theo mùi thơm nhàn nhạt của cỏ cây, trực tiếp lan tràn rong không khí.

Lý Xương Thịnh đi vào bên trong, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy chính là cảnh tượng Giả Nguyên Bảo một thân một mình, ôm theo vẻ mặt buồn bực, đang nấu cơm.

Lý Xương Thịnh thấy vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác vui mừng. Ông ta chậm rãi đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Nguyên Bảo à, sư huynh ngươi đâu?”

Giả Nguyên Bảo nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Lý Xương Thịnh, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ. Gã vội vàng buông công việc trong tay xuống, cung kính thi lễ, nói: "Sư phụ đã trở về, sư huynh đang ngủ ở bên trong."

Lý Xương Thịnh gật đầu: "Nguyên Bảo, hãy để lại một chén cơm cho sư huynh, chờ hắn tỉnh ngủ lại có đồ ăn ngon."

Giả Nguyên Bảo nghe vậy, vẻ mừng rỡ trên mặt lập tức cứng lại, thay vào đó là cảm giác chua xót vô cùng. Tối hôm qua, gã không ăn cơm, vốn đang hy vọng A Phúc là hạ nhân có thể nấu cơm cho mình, nhưng sau khi A Phúc tu luyện xong, lại trực tiếp ngả đầu xuống ngủ, không cần biết Giả Nguyên Bảo gọi hắn thế nào, A Phúc vẫn không nhúc nhích, cứ một mực ngủ như lợn chết.

Đến bình minh, gã đói đến không thể chịu nổi, chỉ có thể tự mình nấu cơm. Vất vả lắm mới nấu xong cơm, đang chuẩn bị hưởng dụng, ai ngờ sư phụ trở về, còn muốn gã chia cho kẻ câm kia một nửa. Trong lòng Giả Nguyên Bảo buồn bực đến cực điểm, nhưng lại không dám có chút oán hận nào.

Gã đành phải cố nén cảm giác đói khát, chia hai phần cơm Linh Mễ vừa làm xong. Một phần để lại cho A Phúc, một phần cho mình. ...

Hai người dùng cơm xong, Lý Xương Thịnh lộ vẻ mặt ngưng trọng mở miệng nói: "Nguyên Bảo, A Phúc, vi sư muốn đưa các ngươi đi xa một chuyến."

Giả Nguyên Bảo nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ, gã trừng mắt tò mò hỏi: "Sư tôn, chúng ta sắp đi tới nơi nào?"

Ánh mắt Lý Xương Thịnh le lên một tia sâu kín, ông ta chậm rãi nói: "Đó là một địa phương cực kỳ xa xôi, cần mượn nhờ truyền tống trận cỡ lớn mới có thể đến được. Nhưng bước lên truyền tống trận kia cũng không phải là chuyện dễ dàng, vừa phải thanh toán lượng lớn linh thạch và điểm cống hiến, còn cần chứng minh thân phận của mình.”

Giả Nguyên Bảo sờ sờ tấm ngọc bài thân phận bên hông, khó hiểu hỏi: "Không phải chúng ta đã có ngọc bài thân phận rồi sao? Thứ này có thể chứng minh thân phận đệ tử tông môn chúng ta mà?”

Lý Xương Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Tuy ngọc bài thân phận trên tay ngươi có thể chứng minh ngươi là đệ tử của Thiên Nguyên phái, nhưng ngọc bài này còn chưa luyện hóa, không thể hoàn toàn chứng minh thân phận của ngươi được. Ngọc bài thân phận này vốn là một món pháp khí, chẳng những có thể luyện hóa, mà mỗi một tấm ngọc bài đều chỉ có thể luyện hóa một lần. Một khi mất đi, dù người khác nhặt được, cũng không thể sử dụng. Chỉ có ngọc bài thân phận đã chân chính luyện hóa, mới có thể chứng minh được thân phận của các ngươi. Nếu không, ai biết ngọc bài ngươi nắm giữ trong tay là giết người đoạt bảo mà có được, hay là nhặt được?"

Nói xong, Giả Nguyên Bảo và A Phúc bị câm đều lấy tấm ngọc bài thân phận của mình từ bên hông ra, cẩn thận xem xét.

Lý Xương Thịnh tiếp tục nói: "Muốn luyện hóa ngọc bài thân phận này, ít nhất cũng can có chút pháp lực chèo chống. Nói cách khác, hai người các ngươi nhất định phải tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tâng ba, dựng dục ra một tia Thiên Nguyên chân khí ở trong cơ thể mới có thể luyện hóa được nó. Lần này xuất hành, thời gian cấp bách, các ngươi cần đạt đến cảnh giới kia trong vòng ba tháng."

Nói đến đây, trong mắt Lý Xương Thịnh lại lóe lên một tia sầu lo. Tuy ông ta đã giữ bí mật đối với chuyện Thiên linh căn của A Phúc bị câm, nhưng Giả thị nhất tộc ở Liễu Mộc thành lại chưa bị diệt khẩu. Nếu bọn họ lan truyên dị tượng từng xuất hiện vào ngày ông ta kiểm tra linh căn cho hắn ra ngoài, chỉ sợ phần cơ duyên to lớn này sẽ hóa thành bọt nước.

Giả Nguyên Bảo thấy vậy, vội vàng bày tỏ thái độ: "Sư phụ xin yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không phụ ân sư, trong vòng ba tháng, chắc chắn có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng ba."

Lý Xương Thịnh lộ vẻ mặt hài lòng gật gật đầu hỏi: "Hôm qua các ngươi đã tu hành cả một ngày, có chỗ nào không hiểu hay không?”

Giả Nguyên Bảo vội vàng chắp tay hành lễ: "Sư phụ, đệ tử đã đọc é Thiên Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》 suốt cả một ngày, bên trong có rất nhiều nội dung, đệ tử ngu dốt, có quá nhiêu chỗ đọc không hiểu."
Bình Luận (0)
Comment