Chương 1102: Thiên Linh Căn! Quá Đáng Sợi
Chương 1102: Thiên Linh Căn! Quá Đáng SợiChương 1102: Thiên Linh Căn! Quá Đáng Sợi
Chương 1102: Thiên Linh Căn! Quá Đáng Sol!
Lý Xương Thịnh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng như đuốc, ông ta nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, cất giọng trầm ổn nói: "Vậy sao? Ngươi nói ta nghe một chút."
"Sư phụ, đệ tử không rõ, như thế nào là 'Dẫn khí như tơ, nạp nguyên hoá cơ, còn có 'Đan trì mệnh huyệt' là chỉ nơi nào?"
Lý Xương Thịnh nhíu mày, đúng là đối với người mới học, khái niệm về những thứ này tương đối khó lý giải. Vì vậy, ông ta lại kiên nhẫn bắt đầu giải thích: " 'Dẫn khí như tơ, chính là biến linh khí trong thiên địa trở thành trạng thái mỏng manh giống như sợi tơ, sau đó chậm rãi dẫn vào trong cơ thể. Nạp nguyên hóa cơ lại là luyện hóa những linh khí này trong cơ thể, chuyển hóa chúng thành nguyên lực của bản thân. Về phần Dan trì mệnh huyệt, nó chính là gốc rễ tu luyện trong cơ thể ngươi, là vị trí trọng yếu để chứa đựng chân nguyên, tẩm bổ thân thể."
Giả Nguyên Bảo nghe xong, mặc dù cái hiểu cái không, nhưng nghi hoặc trong lòng lại giảm bớt đi không ít.
Lý Xương Thịnh thấy vậy, hàng chân mày khẽ nhíu, ông ta dạy Giả Nguyên Bảo chỉ là tiện thể dạy dỗ A Phúc bị câm, khiến hắn sinh ra pháp lực, có thể luyện hóa ngọc bài thân phận của mình, sau đó để ông ta thay thế vào bộ thân thể kia mới là mấu chốt.
Nhìn ánh mắt chất phác của A Phúc, Lý Xương Thịnh chỉ có thể cực kỳ kiên nhẫn nói: "Tu luyện chỉ đạo, không phải một sớm một chiều là có thể làm được. Các ngươi cần tĩnh tâm cảm ngộ, lĩnh hội từng điểm ảo diệu trong đó. Bởi vậy mới có caai 'tâm tùy ý động, khí tự tương dung”. Chỉ khi trong lòng không có tạp niệm, mới có thể dẫn linh khí vào trong cơ thể, lại chuyển hóa chúng để cho mình dùng."
Nói xong, Lý Xương Thịnh đứng dậy, đi đến bên cạnh A Phúc, nhẹ nhẹ vỗ lên bờ vai của hắn, nói: "A Phúc, hiện giờ ngươi hãy dựa theo lời vi sư nói, dẫn khí nhập thể đi."
A Phúc gật gật đầu, lập tức nhắm hai mắt lại, dựa theo Lý Xương Thịnh chỉ đạo, bắt đầu tĩnh tâm cảm ngộ. Lý Xương Thịnh đứng một bên, chăm chú nhìn A Phúc, chỉ sợ mình sẽ bỏ qua bất cứ tia biến hóa rất nhỏ nào trên người hắn.
A Phúc vốn không phải người bình thường, hắn có được Thiên linh căn hệ thủy, có thể tu thành Kim Đan thượng phẩm, thiên phú như vậy chỉ can mở khóa được quá trình tu luyện, tất cả xông lên với khí thế như chẻ tre, một bước lên trời.
Theo thời gian trôi qua, hàng chân mày của A Phúc dần dần nhíu chặt, dường như hắn đang cố gắng cảm ứng linh khí bên ngoài.
Đột nhiên mọi thứ phát sinh thay đổi, có cảm giác hắn đã mò được bí quyết, khiến cho những luồng linh khí vốn vô hình kia bắt đầu tụ tập lại, biến thành một dòng nước nhỏ, chậm rãi chảy vào trong cơ thể A Phúc, tẩm bổ kinh mạch và đan điền của hắn.
Lý Xương Thịnh thấy vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, cửa thứ nhất cảm khí đã quai
Ông ta lại nhẹ giọng chỉ đạo A Phúc: "Bây giờ, ngươi phải dẫn linh khí trong cơ thể vào đan trì mệnh huyệt, bắt đầu luyện hóa. Nhớ kỹ, tâm tùy ý động, khí tự tương dung."
A Phúc ngoan ngoãn làm theo lời ông ta, hắn bắt đầu dẫn linh khí trong cơ thể đến đan trì mệnh huyệt. Linh khí không ngừng tràn vào.
Dần dân... Lý Xương Thịnh càng ngày càng có cảm giác không thích hợp, bởi vì linh khí chung quanh cứ cuồn cuộn xông lên, không ngừng hội tụ lại, không có lấy một chút ngưng trệ nào.
"Điều này... Điều này sao có thể?" Lý Xương Thịnh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Ý vị này có nghĩa là một khi linh khí tiến vào đan trì mệnh huyệt của A Phúc, chúng sẽ lập tức bị luyện hóa, hình thành pháp lực chảy khắp toàn thân.
Trong lòng Lý Xương Thịnh lập tức dâng lên một hồi sóng to gió lớn. Ông ta biết rõ, linh khí trong đan trì là cực kỳ có hạn, đan trì vừa đầy là không thể hấp thu linh khí được nữa, trừ phi... Trừ phi hắn đã ngưng tụ ra pháp lực! Chỉ khi làm được như vậy, linh khí trong đan trì sẽ cuon cuộn không ngừng ngưng tụ thành pháp lực chảy ra. Nhưng ngưng tụ ra pháp lực chính là tiêu chí của tu sĩ Luyện Khí tầng ba trở lên! A Phúc chỉ là một người vừa mới bắt đầu tu luyện, làm sao có thể lập tức nhảy vọt đến Luyện Khí tầng ba được?
Chuyện này thực sự khiến người ta khó có thể tin nổi!
Chẳng lẽ đây chính là thiên phú dị bẩm của Thiên linh căn?
'A Phúc, có phải ngươi đã tu luyện ra pháp lực rồi?" Lý Xương Thịnh nhẹ giọng dò hỏi.
A Phúc mở lớn hai mắt, dùng vẻ mặt tràn đầy mờ mịt nhìn Lý Xương Thịnh. Sau đó, hắn nhíu mày, giống như đang cố gắng lý giải lời nói của sư phụ.
"Chính là một luồng lực lượng phun trào bên trong kinh mạch của cơ thể, đó chính là pháp lực." Lý Xương Thịnh giải thích lân nữa.
A Phúc thật thà gật gật đầu.
'A Phúc, ngươi thử luyện hóa ngọc bài thân phận của ngươi đi." Lý Xương Thịnh lại chỉ dẫn.
A Phúc lập tức vươn tay, nắm chặt miếng ngọc bài thân phận có khắc ba chữ "Lý Kế Đạo" của mình. Miếng ngọc bài trong tay hắn khe khẽ rung động, tựa như đang có một luồng lực lượng không ngừng xâm lấn. Đột nhiên, phía trên miếng ngọc bài phát ra một luồng ánh sáng nhu hòa. Luồng ánh sáng kia dân dần khuếch tán, từ từ bao phủ toàn bộ bóng dáng của A Phúc vào trong đó.
"Luyện hóa rồi! Không ngờ lại dễ dàng như vậy!" Vẻ mặt Lý Xương Thịnh tràn đầy chấn động. Chỉ vừa mới tiếp xúc đến quá trình tu luyện, đã có thể tu luyện tới Luyện Khí tâng ba?
Thiên linh căn! Quá đáng sol Còn hơn những gì truyền thuyết nói đến gấp trăm lần!
Nếu cứ tiếp tục tu luyện như vậy, chỉ sợ nhiều nhất là ba tháng, A Phúc có thể tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, đạt được tu vi ngang hàng với ông ta.
Ở trong mắt ông ta, môn thiên cực công pháp khó luyện nhất kia, giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, nhưng ở trước mặt thiên phú bực này, nó lại giống như một hòn đá nhỏ trên đường, chỉ cần nhẹ nhàng xuất ra một cước là có thể đá văng đi.
Trên trán Lý Xương Thịnh lập tức chảy một giọt mồ hôi lạnh, ông ta đã quyết định sẽ trực tiếp mang A Phúc bị câm đi, ve phần một tên đệ tử khác là Giả Nguyên Bảo, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. "Đi" Lý Xương Thịnh khẽ quát một tiếng, trong thanh âm để lộ ra sự quả quyết không thể nghi ngờ.
Nói xong, ông ta lập tức lôi kéo A Phúc rời đi, giống như hai luông khói xanh mờ ảo, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một cơn gió nhẹ thổi qua động phủ, cuốn lên một chút bụi bặm mơ hồ.