Chương 1115: Thủ Đoạn Của Độc Tu!
Chương 1115: Thủ Đoạn Của Độc Tu!Chương 1115: Thủ Đoạn Của Độc Tu!
Chương 1115: Thủ Đoạn Của Độc Tu!
Bên trong Hư cảnh, trên một bãi sa mạc hoang vu, ánh sáng màu tím nhẹ nhàng rơi, chiếu rọi một cái hố to lớn.
Vô số thi thể Ảnh Ma đang nằm ngổn ngang trong hố. Giờ phút này, khuôn mặt dữ tợn của bọn chúng đã biến thành cứng ngắc, uy thế ngày xưa không còn sót lại chút gì.
Những thi thể này đều là đám Ảnh Ma vừa bị Lý Thủy Đạo dựa vào Linh Quy Trận chém giết. Hắn không để thi hài của bọn chúng ở lại Âm Sơn Giới, mà thi triển thần thông trực tiếp đưa toàn bộ chúng vào trong Hư cảnh của mình.
Giờ phút này, một con Huyết ngô công to lớn đang chậm rãi bò lên trên hố xác. Thân thể nó khổng lồ dữ tợn, trên người tản ra mùi máu tươi nông đậm. Huyết ngô công mở cái miệng khổng lồ của mình ra, trực tiếp dẫn lượng lớn nước của huyết hà đi tới. Dòng sông máu này giống như thác nước ào ào trút xuống, bao phủ toàn bộ đống thi thể trong hố sâu kia.
Ngay sau đó, một con tê tê cường tráng đã đẩy lượng lớn đất tơi xốp từ phương xa tới. Loại đất tơi xốp này tản ra một mùi thơm nhàn nhạt, tạo thành sự đối lập rõ rệt với mùi tanh hôi của nước sông máu kia.
Con tê tê nọ lập tức dùng mấy cái chân trước cường tráng của mình, nhanh chóng phủ phần đất tơi xốp kia lên trên Huyết Hà, lại phủ thêm một tâng y phục bằng đất mỏng manh lên cho thi thể của đám Ảnh Ma kia.
Ngọc Nương và Kim phu nhân đang đứng một bên, trong tay các nàng đều cầm theo một chiếc hộp ngọc nhỏ. Hộp ngọc mở ra, bên trong đựng đầy hạt giống linh thảo năm màu rực rỡ.
Các nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, đám hạt giống này giống như những con tinh linh nhẹ nhàng bay về phía đống đất đai mới đắp, rồi nhao nhao chui sâu xuống dưới.
Những hạt giống linh thảo này sẽ mọc rễ nảy mầm trong đất, sau đó trực tiếp hấp thu chất dinh dưỡng của nước sông máu, để nhanh chóng sinh trưởng.
Không lâu sau, trên mảnh đất này đã mọc đầy những cây linh thảo xanh um tươi tốt, chúng nó tản ra một mùi thơm nhàn nhạt, tạo thành sự đối lập rõ ràng với mảnh sa mạc hoang vu chung quanh.
Khi những cây linh thảo này kết quả, thứ này chính là loại vật chất kịch độc có lực sát thương lớn nhất đối với Ảnh Ma. Nếu chúng nó kết ra tứ giai linh quả, như vậy Lý Thủy Đạo có thể luyện chế những trái linh quả này thành độc dược.
Đấn lúc đó, hắn còn có thể phối hợp thứ độc dược này với trận pháp, tương đương với bản thân đã có khả năng độc chết tứ giai Ảnh Ma rồi.
Đây chính là thủ đoạn của độc tu!
Đảo loạn âm dương, họa loạn Ngũ Hành, chính là độc!
Đối với người, nó là kịch độc, nhưng có lẽ đối với ma, nó lại là linh vật.
Và ngược lại cũng vậy.
Lý Thủy Đạo vốn không quen thuộc với thể chất của những con ma vật này, bởi vậy hắn sẽ không tùy tiện dùng độc với bọn chúng. Nhưng rõ ràng tam giai ma nữ kia vốn là một nữ tu Nhân tộc, chẳng qua lập trường của ả đã hoàn toàn bị Ảnh Ma hóa. Ngọc Nương dùng đuôi rắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất mềm xốp, bên dưới đột nhiên nơi này xuất hiện nhiều thi thể của ma vật như vậy, có nghĩa là bên ngoài đã xảy ra một trận đại chiến kinh người.
Tuy nàng hoàn toàn không biết gì ve chuyện đã xảy ra bên ngoài Hư cảnh, nhưng bất cứ chuyện gì phát sinh bên trong Hư cảnh nàng đều biết hết sức rõ ràng.
Bầu trời Hư cảnh vốn không có vật gì, nhưng giờ phút này, nó lại có thêm một đám mây. Đó là một đám mây trắng nõn, tinh khiết không tì vết, hệt như trẻ con mới sinh. Đám mây kia xuất hiện rất đột ngột, có vẻ như nó chính là dấu vết còn lưu lại do cột sáng con Hoang Ma kia đánh ra trước khi chết.
Cột sáng nọ như lợi kiếm trực tiếp đâm rách thương khung, mang đến cho bầu trời vốn yên tĩnh kia một vết rách. Cũng may bầu trời Hư cảnh đã được một món trọng bảo cường hóa, bởi vậy vết rách kia đã nhanh chóng liền lại chỉ trong nháy mắt, nếu không, có lẽ thế giới này đã tan thành mây khói dưới luông lực lượng cường đại ấy rồi.
Đối với đám mây trắng đột nhiên xuất hiện kia, Lý Thủy Đạo vốn là người đứng đầu thế giới, lại tỏ vẻ cực kỳ quý trọng. Hắn lập tức ra nghiêm lệnh, không cho bất cứ sinh linh nào của Hư cảnh được tùy tiện tới gân đám mây trắng này, dường như đám mây kia có mang theo tình cảm hoặc là bí mật đặc thù nào đó của hắn vậy.
Giờ phút này, đám mây trắng kia đang đắm chìm trong một quâng sáng màu tím. Thứ ánh sáng kia giống như một mảnh tơ lụa không ngừng bay múa, dần dân nhuộm đám mây trắng ấy thành một đám mây tím.
"Hủy bộ thi thể này đi, nhìn xem chúng có gì khác với nhân loại." Ngay khi Ngọc Nương đang đưa mắt nhìn đám mây trắng trên bầu trời đến trầm tư, giọng nói của chủ nhân thế giới lập tức vang lên bên tai nàng.
Trong nháy mắt tiếp theo, một luông quang mang đã xuất hiện, một bộ thi thể của nữ giới vừa trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt Ngọc Nương.
Thi thể này vốn thuộc về một nữ tử nhân loại, tuy khuôn mặt của nàng đã biến thành tái nhợt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mỹ lệ khi còn sống. Toàn thân nàng ướt đẫm, có cảm giác bộ thi thể này vừa được vớt từ trong nước ra, nhưng trên người lại không tìm được bất cứ một vết thương nào.
Ngọc Nương dùng con ngươi lạnh băng như rắn độc không ngừng di chuyển trên người nữ tử nọ, cuối cùng mới dừng lại trên khuôn mặt không còn một chút sinh khí nào kia. Sau đó, nàng vươn một ngón tay mảnh khảnh tới, nhẹ nhàng xẹt qua phần cổ của nữ tử này, tinh tế cảm nhận được làn da lạnh như băng mà cứng ngắc của đối phương.
"Thật là kỳ quái." Ngọc Nương khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó lấy ra một con dao sắc bén, nhẹ nhàng cắt phần da bụng của nữ tử này.
Ngay lập tức, mùi máu tươi nhàn nhạt đã lan tràn.
Ngọc Nương không hề để ý đến nó, bởi toàn bộ lực chú ý của nàng đang tập trung vào đống lục phủ ngũ tạng vừa lộ ra trong không khí của nữ thi kia. Đống nội tạng này giống nhân loại như đúc, ngay cả màu sắc, hình dạng, kích thước cũng không có gì khác biệt. Nhưng sau khi Ngọc Nương cẩn thận kiểm tra mới phát hiện chúng nó đã trúng độc rất sâu rồi.
Hiển nhiên là trúng phải độc tố của Ngũ Hành Kịch Độc, hỏa độc trong đó là do nàng tự mình luyện chế.
Quả nhiên... Nữ nhân này đã trúng độc cộng với kiệt lực mà chết, kết quả này cũng nhất trí với suy đoán của nàng.