Chương 1116: Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng!
Chương 1116: Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng!Chương 1116: Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng!
Chương 1116: Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thangl
Ngọc Nương tiếp tục bóc tách từng bộ phận trên người đối phương, đây rõ ràng là một nhân loại!
Bởi thân thể của ả cũng giống tất cả những Nhân tộc khác, nếu như miễn cưỡng nói giữa hai bên có điểm gì khác biệt, thì đó chính là phần đan điền của ả rỗng tuếch, mà sau đầu lại có một viên Ma Hạch đen kịt.
Mặt ngoài Ma Hạch lồi lõm không bằng phẳng, dường như có một đường vân kỳ lạ nào đó bên trên.
Ngọc Nương cẩn thận gỡ lấy nó, lập tức cảm nhận được một luồng ma khí cường đại tản ra từ trong đó.
"Chủ thượng, đây chính là điểm khác biệt duy nhất của bộ thi thể này." Trong giọng nói của Ngọc Nương để lộ ra một tia kính sợ. Ngay sau đó, viên Ma Hạch trên tay nàng đột nhiên biến mất trong không khí.
Âm Sơn giới.
Bên trong dãy núi sâu thẳm có một cái hang cực kỳ bí ẩn.
Lý Thủy Đạo đang lẳng lặng đứng ở chỗ sâu bên trong hang động, trên tay hắn nắm chặt một viên Ma Hạch đen kịt, viên Ma Hạch kia không ngừng tản ra ma khí âm u, dường như bên trong nó đang ẩn chứa một luồng lực lượng hắc ám vô cùng vô tận.
Hắn chăm chú nhìn vào viên Ma Hạch này, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp khó nói lên lời.
Đây là cái đan điền thứ hai hắn vẫn đang theo đuổi, vị trí của nó nằm ngay sau đầu tu sĩ, chỉ cần tu luyện công pháp của Ma tộc, chỉ cần từ bỏ bản thân, hắn hoàn toàn có thể trở thành một thành viên của Ma tộc, cũng có thể đạt được loại lực lượng này.
Lý Thủy Đạo vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ bản thân, hiển nhiên đây cũng là một con đường chết, nhưng hắn có thể đã ngoài ý muốn mà "Trúc Cơ" thành công.
Hư cảnh ở trong đan điền của hắn, lúc này, trên bầu trời Hư cảnh đã xuất hiện một đám mây trắng.
Đó là "Thiên Nguyên chân khí" mà hắn vất vả tu luyện thành, vốn cho rằng sau khi bị ô nhiễm, nó sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng không ngờ, nó lại hóa thành một đám mây trắng hữu hình ngay bên trong Hư cảnh. Một đám mây trắng thuần khiết không tì vết giống như linh vật tinh khiết nhất trong thiên địa.
Có lẽ... đây mới là nên tảng chân chính cho con đường trường sinh đại đạo của hắn.
Mặc dù trong lòng Lý Thủy Đạo đã có cảm ngộ, hắn cũng biết, đám mây trắng bên trong Hư cảnh kia chính là nên móng cơ sở của con đường tu luyện Kim Đan mà hắn đang theo đuổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất mê mang đối với con đường tu luyện tiếp theo.
Nhưng cũng chẳng sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần hắn tiếp tục đắp nặn thêm thật nhiều mây trắng, khiến cho vô số những đám mây trải rộng khắp cả bầu trời Hư cảnh, có lẽ tới khi đó, con đường này sẽ tự nhiên mà hiện ra trước mắt hắn thôi.
Lý Thủy Đạo nhắm mắt ngưng thần, lại lân nữa che chắn lực lượng của Hư cảnh, rồi toàn tâm toàn ý dùng linh căn của bản thân đi hấp thu linh khí bên trong thiên địa, ngưng tụ ra "Thiên Nguyên chân khí".
Thật lâu sau đó, Lý Thủy Đạo mới mở mắt, trong mắt lộ ra một tia hoang mang.
Tuy tốc độ tu luyện Thiên Nguyên Dưỡng Khí Quyết 》 của hắn cực nhanh, nhưng muốn dùng những đám mây trắng kia đi lấp đầy bầu trời Hư cảnh, chỉ sợ cũng phải khổ luyện đến mấy ngàn năm mới thành.
Làm như vậy là quá mức ngu dốt.
Rõ ràng là hắn có được cả một thế giới bao la, với một ngàn năm trăm vạn mẫu Hư cảnh, có vô cùng vô tận thiên địa linh khí trong tay, vì sao không thể mượn nhờ lực lượng của Hư cảnh để gia tốc quá trình ngưng luyện mây trắng này?
Con đường Hư cảnh vốn do tu sĩ Thiên Nguyên phái vì tư lợi của bản thân, mà căn cứ vào công pháp bản thân đang tu luyện để sáng tạo ra, hai hệ thống công pháp này vốn là đồng căn đồng nguyên (cùng ngọn nguồn cùng gốc rễ), đương nhiên chúng cũng có thể một lần nữa dung hợp lại.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lý Thủy Đạo đã lập tức trở nên hưng phấn.
Hắn cố gắng đi tìm phương pháp để dung hợp cả hai thứ này, nhưng tu luyện chi đạo vốn huyền diệu vô cùng, chỉ dựa vào trí tuệ của một mình hắn, vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Tuyệt đối không thể nhắm mắt làm liều, xa rời thực tết
Nếu có thể tìm được những tu sĩ khác, cùng nhau nghiên cứu thảo luận con đường tu luyện này, có lẽ sẽ đạt được thu hoạch.
Sau một phen suy tư, Lý Thủy Đạo lập tức rời khỏi động phủ bí ẩn của mình, đi tìm kiếm những tu sĩ Nhân tộc đang phân tán bên trong Âm Sơn giới.
Âm Sơn giới.
Trên một mảnh đất rộng lớn, tòa tế đàn nguy nga giống như một người canh gác cô độc, lặng lẽ đứng sừng sững ngay giữa thiên địa này.
Trên tế đàn, nữ Tế Ti mặc một bộ trường bào bằng tơ lụa màu đen, tựa như u linh trong bóng đêm. Nàng đang nhắm mắt ngâm xướng, chú ngữ giống như âm thanh của tự nhiên, không ngừng quanh quẩn trong bầu trời đêm huyền ảo.
Thanh âm của nàng uyển chuyển êm tai, nhưng lại để lộ ra một loại uy nghiêm và thần bí khó có thể nói rõ bằng lời.
"Âm ảnh chi chủ chí cao vô thượng..." Giọng nói của Chiêu Nhiên Băng càng ngày càng cao vút, đồng thời hai tay của nàng cũng vẽ ra từng đường quỹ tích huyền diệu trên không trung, giống như đang triệu hồi một loại lực lượng thần bí nào đó.
Có năm tên cường giả tứ giai đang lặng lẽ đứng thẳng bên cạnh nàng. Bọn họ là thủ vệ giả của tế đàn, cũng là tùy tùng trung thành của Chiêu Nhiên Băng.
Ba người trong nhóm bọn họ là Ảnh Ma, thân hình khôi ngô, khí thế bức người, còn hai người còn lại là nữ tử của Nhân tộc ăn mặc tối tăm, khuôn mặt lạnh lùng mà diễm lệ, ánh mắt sắc bén vô cùng.
"Tế T¡ đại nhân, lại phát hiện ra tung tích của tu sĩ Nhân tộc tại Âm Sơn giới, mà lần này, bọn họ có thể đánh chết tam giai ảnh hậu, cùng với rất nhiều tộc nhân khác, thực lực không thể coi thường." Một gã Ảnh Ma trầm giọng nói.
Chiêu Nhiên Băng chậm rãi mở mắt, một tia sáng u ám lóe lên trong con ngươi của nàng: "Điều này đã chứng minh Nhân tộc vẫn còn cất giấu Phá Giới Truyền Tống Trận ở Âm Sơn giới. Chúng ta phải tăng cường mật độ tìm kiếm, nhất định phải tìm được vị trí của nó."