Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1119 - Chương 1119: Lên Đường Đến Bắc Hải Băng Đảo!

Chương 1119: Lên Đường Đến Bắc Hải Băng Đảo! Chương 1119: Lên Đường Đến Bắc Hải Băng Đảo!Chương 1119: Lên Đường Đến Bắc Hải Băng Đảo!

Chương 1119: Lên Đường Đến Bắc Hải Băng Đảo!

Trong con ngươi của Triệu Nguyệt ánh lên vẻ sâu lo, nàng khẽ mở môi son, trong giọng nói có mang theo vài phần ngưng trọng: "Nghe đồn đôi mắt Ảnh Ma bị bóng tối che khuất, nhưng chính chuyện này lại khiến cho thính giác của bọn họ nhạy bén vượt mức bình thường. Mỗi một bước đi, mỗi một tiếng hít thở của chúng ta, đều có thể trở thành manh mối truy tung của bọn họ. Bởi vậy, chuyến đi này chúng ta phải cực kỳ thận trọng, không được sơ sẩy một chút nào."

Chu Vân nghe vậy, lại khẽ cau mày. Ga cũng gật đầu, trầm giọng nói: "Triệu sư muội nói rất đúng. Chúng ta nhất định phải ẩn nấp khí tức, phi hành ở tầng trời thấp, thu liễm độn quang để tránh bị Ảnh Ma phát hiện. Trong quá trình di chuyển, mọi người cần phải duy trì cảnh giác cao độ, một khi có chút gió thổi cỏ lay, đều có thể dẫn tới tai họa ngập đầu."

Tần Phong đứng dậy, ánh mắt kiên định nói: "Chúng ta thu thập trận pháp trước, chuẩn bị sẵn tinh thân cho bất cứ tình huống nào có thể."

Mọi người nhao nhao hành động, có người đi thu thập pháp khí, có người đi kiểm tra đan dược, bầu không khí khẩn trương mà có trật tự. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập nghiêm túc và kiên định. Bọn họ biết, nhiệm vụ lần này không phải chuyện đùa, hơi có chút sai lầm, rất có thể sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

"Thật là xui xẻo, vốn cho rằng mình ở lại chỗ này tu luyện chừng hai mươi năm là có thể dễ dàng kiếm được chút điểm cống hiến của Tiên Minh, không ngờ lại gặp phải loại nhiệm vụ đào vong này." Tân Phong đang thu thập pháp khí, lại đột nhiên thở dài một hơi nói.

"Đúng vậy, ai mà ngờ được mình sẽ gặp phải Ảnh Ma vây công chứ? Vận khí này quá kém rồi."

"Việc đã đến nước này, có oán giận cũng không làm nên chuyện gì. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức, tin tưởng vào thực lực và vận khí của mình. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể thành công tới được Bắc Hải Băng Đảo."

"Chu sư huynh nói rất đúng!"

Mọi người đều gật đầu tán thành. Bọn họ biết, giờ phút này, bản thân đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có đoàn kết một lòng, mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt.

Bóng đêm dày đặc, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng của đoàn người càng trở nên mờ ảo hơn. Trên đường đi, bọn họ luôn giữ yên tĩnh, tuyệt đối không phát ra bất cứ tiếng động nào, dường như cả nhịp hô hấp cũng phải cố gắng kiêm chế lại, khiến cho hơi thở nhẹ nhàng hết sức, chỉ sợ âm thanh quá lớn sẽ phá vỡ bau không khí yên tĩnh đầy áp lực này.

Chu Vân đi trước dò đường, ánh mắt sắc bén như chim ưng, không ngừng quét qua hoàn cảnh xung quanh.

Đột nhiên, ánh mắt Chu Vân ngưng tụ lại, gã vươn ngón tay, chỉ thẳng về phía trước. Mọi người lập tức cảnh giác nhìn theo, chỉ thấy ở ngay phía trước, cách vị trí của bọn họ một đoạn không xa, có một đám Ảnh Ma đang lục soát quanh núi, bóng dáng của bọn chúng như ẩn như hiện trong bóng đêm, có cảm giác khung cảnh trước mắt là một mảnh sương mù đen kịt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra bóng người.

Trái tim mọi người vừa đập nhanh thêm một nhịp, cảm giác khẩn trương đột ngột sinh ra. Bọn họ cẩn thận tránh đi tuyến đường lục soát của đám Ảnh Ma kia, nhẹ nhàng phi hành sát vách núi, sợ đoàn người mình sẽ bị đám Ảnh Ma có cảm giác nhạy cảm kia bắt được.

Dường như mỗi một lần hít thở, bọn họ đều có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng mà tàn nhãn của những con Ảnh Ma kia. Loại cảm giác áp bách này như một tảng đá lớn đè trên ngực, khiến bọn họ gần như không thể thở nổi.

Ánh mắt Chu Vân vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Ảnh Ma, gã không dám có một chút buông lỏng nào, bởi trong lòng gã biết, một khi bản thân bị phát hiện, hậu quả tuyệt đối không thể chịu nổi.

Mọi người đều ăn ý duy trì bầu không khí trâm mặc xung quanh, không dám có một chút chủ quan nào.

Mấy ngày sau, cả đám đã tập trung lại bên cạnh một vách núi bí ẩn.

Triệu Nguyệt hạ giọng, truyền ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Chư vị, chúng ta đã bay thấp trong khoảng thời gian quá dài rồi, cả thể xác lẫn tinh thân đều mệt mỏi, vách núi nơi đây khá hiểm trở, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút."

Sắc mặt Tan Phong đã biến thành tái nhợt, gã khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, trải qua một đoạn thời gian quá dài luôn rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh và tiêu hao pháp lực, đã khiến gã mỏi mệt không chịu nổi, nếu lại kiên trì thêm, chỉ sợ ngay cả độn quang cũng không thể duy trì nổi.

Tuy pháp lực của Lý Thủy Đạo có thể kéo dài không dứt, nhưng hắn lại không định hành động một mình, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn có chút nghi ngờ đối với Tiên Minh, nên dứt khoát đi theo nhóm người này, để tiện bê ẩn núp, cho nên cũng gật đầu đồng ý.

Bọn họ phát hiện một khối nham thạch nhô ra tại một góc bí ẩn bên trong vách núi này, phía dưới khối nham thạch nọ có một không gian nhỏ hẹp, vừa vặn có đủ chỗ cho mấy người bọn họ ẩn thân.

Vì vậy, cả đám mới rón rén bay qua, cẩn thận từng li từng tí trốn vào trong đó. Tuy nơi này không có linh mạch, không thể trực tiếp hấp thụ thiên địa linh khí, nhưng trong tay mỗi người đều cầm theo một khối linh thạch. Mọi người ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu khôi phục pháp lực.

Chung quanh hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên truyền đến cùng với tiếng gầm nhẹ của đám Ảnh Ma ở phía xa xa. Bọn họ lẳng lặng khôi phục pháp lực, không dám có một chút thả lỏng nào.

Khoảng nửa canh giờ sau, Chu Vân chậm rãi mở mắt, pháp lực trong cơ thể đã khôi phục hơn phân nửa. Gã ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện bọn họ cũng đang dần dần thức tỉnh. Triệu Nguyệt nhẹ nhàng dụi dụi con mắt, Tân Phong với vẻ mặt ngưng trọng, bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh chung quanh. Lý Thủy Đạo vẫn duy trì tư thế cảnh giác như trước, đôi mắt sáng như đuốc.

Chu Vân thấp giọng nói: "Chúng ta không thể tiếp tục đợi ở chỗ này được nữa, quá trình lục soát của đám Ảnh Ma càng ngày càng nghiêm ngặt, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi đây."

Triệu Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ tán thành: "Đúng vậy, rõ ràng là quá trình lục soát của những con Ảnh Ma kia có hệ thống rõ ràng, bọn chúng đang dò xét khắp vùng núi đồi này theo kiểu kéo lưới."

"Cẩn thận làm việc, tuyệt đối không được bại lộ hành tung." Chu Vân lại nhắc nhở một lần nữa, sau đó dẫn mọi người lặng yên không một tiếng động rời đi.
Bình Luận (0)
Comment