Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1120 - Chương 1120: Thế Ngoại Đào Nguyên!

Chương 1120: Thế Ngoại Đào Nguyên! Chương 1120: Thế Ngoại Đào Nguyên!Chương 1120: Thế Ngoại Đào Nguyên!

Chương 1120: Thế Ngoại Đào Nguyên!

Nửa tháng sau, bốn người phi hành ở tầng trời thấp, tốc độ đã nhanh hơn trước đó rất nhiều.

Trải qua hơn nửa tháng chạy trốn, bọn họ đã thăm dò ra quy luật xuất hành của Ảnh Ma, đã không còn phải cẩn thận từng li từng tí như trước đó nữa.

Đột nhiên, cả đám người chợt ngửi được một mùi thơm lạ lùng xông vào trong mũi, thấm vào ruột gan. Lần theo hương thơm mà đi, lại bước đến một khu sơn cốc tĩnh mịch. Có một loại hoa nhỏ kỳ dị chưa từng trông thấy đang âm thầm nở rộ trong cốc.

Trên những đóa hoa nhỏ này có mấy cánh hoa óng ánh trong suốt, không ngừng lóe lên một chút quang mang nhàn nhạt, thậm chí còn mơ hồ trông thấy một tia linh quang lưu chuyển bên trong nhụy hoa.

Chính những đóa hoa này đã tản ra mùi hương kỳ dị vừa rồi.

Mỗi khi cơn gió bay qua, cánh hoa lại nhẹ nhàng rung động, có cảm giác chúng giống hệt những ánh sao chập chờn tỏa sáng, thần bí dị thường.

Vốn dĩ bốn người bọn họ muốn lướt ngang qua nơi này, nhưng Chu Vân lại chỉ về phía trước, nói: "Chư vị, nhìn bên kia di

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ sâu bên trong sơn cốc, có một làn khói bếp lượn lờ dâng lên, trông thứ này đặc biệt bắt mắt dưới ánh nắng chiều.

Tần Phong nhíu mày hỏi: "Sao bên trong sơn cốc này lại có khói bếp bay lên? Chẳng lẽ có người ở?"

Triệu Nguyệt nghe vậy, khẽ thở dài một hơi nói: "Chắc là Nhân tộc bản thổ còn sót lại ở Âm Sơn giới. Xét cho cùng, nơi này cũng từng là thế giới của Nhân tộc, thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp được người sống sót."

"Hiện giờ Ảnh Ma đang tàn sát bừa bãi, lục soát khắp nơi trên thế giới, bọn họ không thể chạy thoát khỏi lần đại kiếp nạn khủng khiếp này đâu." Lý Thủy Đạo ung dung nói.

"Đi thôi, thiên địa vạn vật đều có số mệnh của nó, chúng ta bản lĩnh thấp kém, không quản được chuyện này." Chu Vân thở dài một hơi, sau đó lên tiếng thúc giục đồng đội nhanh chóng rời đi.

"Các ngươi đi trước, ta sẽ tiến vào tìm hiểu ngọn nguồn." Lý Thủy Đạo nói xong, đã lập tức hóa thành một luồng độn quang, bay về hướng khói bếp.

"Lý sư huynh!" Triệu Nguyệt kinh hô thành tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ ân cần thân thiết.

"Nguyệt Nhi, đừng để ý tới hắn! Hiện giờ, bản thân chúng ta cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ được phàm nhân?" Tân Phong lạnh giọng nói.

"Ai, thật không ngờ Lý đạo hữu còn có tâm địa rộng rãi nhường này, nhưng hắn hành động theo cảm tính như vậy, chẳng phải đã quá mức lòng dạ đàn bà rồi? Phàm nhân trong loạn thế làm sao cứu được? Chúng ta vẫn nên tự cứu mình trước đi!" Chu Vân thở dài một hơi, rôi dẫn theo Tần Phong và Triệu Nguyệt rời khỏi vùng sơn cốc với hương hoa khắp nơi này.

Tuy ba người bọn họ kiên định rời đi, nhưng lại cố gắng hết mức để bước đi thật chậm, bọn họ không hy vọng vứt bỏ Lý Kế Đạo ở nơi này, nhưng nếu vị đạo hữu Thiên Nguyên phái kia thật sự lòng dạ đàn bà đến mức muốn dẫn theo phàm nhân cùng rời khỏi thế giới này, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn đau, không làm bạn với hắn nữa mà thôi. Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng bay vào sơn cốc, chỉ thấy một làn khói bếp lượn lờ bay lên trong sơn cốc, mang theo mùi thơm của đồ ăn. Hắn lần theo mùi thơm, chợt phát hiện ở nơi này có một hộ gia đình đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Trước cửa nhà có hai mẫu đất ruộng, hoa màu xanh mơn mởn, phát triển rất khả quan. Một nhà năm người bọn họ đang quây quần ngôi trong sân, cười nói vui vẻ, thoạt nhìn hạnh phúc mà yên tính vô cùng.

Nhìn thấy Lý Thủy Đạo từ trên trời giáng xuống, người nhà này đều kinh ngạc không thôi, cả đám vội vàng đứng dậy đón chào. Trong miệng bọn họ đều gọi Tiên nhân, trên mặt tràn đầy kính sợ và tò mò.

Lý Thủy Đạo trực tiếp mở miệng hỏi: "Vi sao các ngươi còn có thể sống ở nơi này? Chẳng lẽ các ngươi không biết bên ngoài có Ảnh Ma đang tàn sát bừa bãi khắp nơi, gặp người là giết, thính lực nhạy cảm vô cùng sao?”

Người nhà kia nghe vậy, lại đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ hoang mang. Một vị trưởng giả trong đó tram ngâm một lát, mới cẩn thận mở miệng nói: "Những gì Tiên nhân vừa nói, chúng ta thật sự không hiểu. Mấy đời nhà chúng ta đều sinh sống ở trong sơn cốc này, chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất dưới chân. Cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Ảnh Ma gì cả. Nơi này non xanh nước biếc, sản vật phong phú, chúng ta tự cấp tự túc, sinh hoạt cực kỳ an bình."

"Các ngươi có biết thế giới bên ngoài sơn cốc này không?" Lý Thủy Đạo lại mở miệng hỏi thăm, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.

Người nhà kia nghe vậy, tất cả lại đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ mê mang không hiểu. Sau đó, bọn họ đều lắc đầu, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài cả.

Một lão nhân trong nhà khẽ thở dài rồi chậm rãi nói: "Tiên nhân có điều không biết, theo tổ phụ ta nói, một khi rời khỏi sơn cốc này, phải mang theo lương khô, đi suốt bảy ngày bảy đêm, mới có thể nhìn thấy một tòa thành trấn bên ngoài. Bởi vậy nhiều thế hệ người Tinh Hoa thôn chúng ta luôn cư ngụ ở nơi đây, rất ít có cơ hội đi ra bên ngoài." Trong thanh âm của lão để lộ ra một tia bất đắc dĩ và tiếc hận.

Sau khi Lý Thủy Đạo nghe xong lời bộc bạch của đối phương, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng cảm khái khó hiểu.

Thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, những khu thành trấn từng phồn hoa đô hội kia đã sớm không còn tồn tại nữa rồi, nhưng những thôn dân sống ở nơi thâm sơn cùng cốc, ngăn cách với thế giới bên ngoài này, vẫn còn mờ mit vô tri như vậy...

"Bên ngoài... đã sớm không còn thành trấn nữa rồi. Vậy Tinh Hoa thôn các ngươi còn lại bao nhiêu người?" Lý Thủy Đạo thở dài một hơi, trầm giọng hỏi.

Lão nhân nghe được lời ấy, tựa như nếp nhăn trên mặt lại sâu thêm vài phần, lão do dự chốc lát, mới thấp giọng nói: "Chỗ chúng ta ở nơi xa xôi, ngăn cách với bên ngoài đã lâu, chỉ có bảy hộ gia đình."

Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, trong giọng nói có mang theo một loại lực lượng không thể kháng cự nổi: "Được, hay cho một khu thế ngoại đào nguyên hoàn toàn ngăn cách với thế gian. Đã như vậy, ta sẽ dẫn các ngươi đi đến một khu thế ngoại đào nguyên mới."
Bình Luận (0)
Comment