Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1121 - Chương 1121: Biển Hoa Saol

Chương 1121: Biển Hoa Saol Chương 1121: Biển Hoa SaolChương 1121: Biển Hoa Saol

Chương 1121: Biển Hoa Sao!

Ngay khi lời nói của Lý Thủy Đạo rơi xuống, chỉ thấy một vầng hào quang sáng chói lóe lên trong sơn cốc. Chờ đến lúc ánh hào quang tán đi, hộ gia đình này đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bóng dáng Lý Thủy Đạo lướt ngang qua khu sơn cốc nọ, giống như một ngôi sao băng xẹt qua chân trời, chỉ trong nháy mắt đã bay lên giữa không trung.

Sau đó, bóng dáng hắn dần dần trở nên mơ hồ, hóa thành một tồn tại thâm thúy.

Được một luồng lực lượng không thể nói rõ dẫn dắt, những bông hoa lấp lánh như ánh sao bên trong sơn cốc bắt đầu nhẹ nhàng lay động, bộ rễ của bọn chúng bám chặt lấy lớp bùn đất bên dưới, nhưng luồng lực lượng này lại giống như một cơn cuồng phong sóng lớn, không thể kháng cự nổi. Vì vậy, toàn bộ những đóa hoa cùng với lớp bùn đất bên dưới chúng đều nhao nhao rời khỏi sơn cốc, bay về phía Lý Thủy Đạo đang ở giữa không trung.

Trong quá trình này, sáu hộ gia đình khác ở trong sơn cốc cũng cảm nhận được luồng lực lượng khác thường đó. Bọn họ nhao nhao đi ra khỏi nhà, nhìn cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời kia, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và hiếu kỳ.

"Đây là... Tiên nhân hiển linh sao?" Một người trung niên kinh ngạc thốt lên.

"Han là đúng rồi, Tinh Hoa thôn chúng ta lại may mắn gặp được Tiên nhân!" Một lão giả khác kích động nói.

Bọn họ bàn tán âm ĩ một hồi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tất cả đều hoảng sợ kêu lên. Bởi vì chính bản thân bọn họ cũng cảm nhận được loại lực kéo khó hiểu kia, sau đó nhẹ nhàng bay về phía vị Tiên nhân trong miệng mình.

Sau khi hoa sao, bùn đất cùng với nhóm phàm nhân đều bay vào Hư cảnh, Lý Thủy Đạo lại hóa thành một luồng độn quang nhẹ nhàng đuổi theo đám người Chu Vân.

Bên trong Hư cảnh.

Tại nơi giao nhau giữa vùng thảo nguyên và sa mạc bên trong Hư cảnh, một biển hoa sao kéo dài trăm mẫu đột nhiên xuất hiện ngay giữa hư không, hệt như một loại tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên.

Biển hoa sao này tuyệt đối không đơn giản, chính nó đã bảo vệ nhóm phàm nhân ở nơi này, không để bọn họ bị Ảnh Ma xâm hại.

Điều này đã nói lên rằng đám Ảnh Ma kia không thích loại hoa này, thậm chí loại hoa này còn là một thứ kịch độc đối với thể chất của Ảnh Ma.

Đương nhiên Lý Thủy Đạo phải thuận tay dắt dê, đoạt lấy biển hoa sao này, về chuyện cứu giúp bốn mươi - năm mươi phàm nhân kia, hắn chỉ thuận tay mà làm thôi.

Rất nhanh, Lý Thủy Đạo đã đuổi tới, sau đó cố gắng hết sức để cho độn quang bay chậm hơn một chút, chờ đám người Chu Vân.

Chu Vân không hỏi nhiều vê suy nghĩ của Lý Thủy Đạo khi hắn hành động như vậy, nhưng Triệu Nguyệt lại càng thêm khâm phục lòng hiệp nghĩa của hắn.

Đáng tiếc... Xét đến cùng vẫn là năng lực có hạn.

Bốn người lại kết bạn mà đi, qua thêm một tháng nữa, bọn họ vẫn luôn di chuyển cực kỳ cẩn thận, đã đi xuyên qua Âm Sơn giới, lại bôn ba thêm chừng mấy vạn dặm, cuối cùng cũng đến được một hồ nước. Hồ nước với từng con sóng biếc dập dờn, tựa như một miếng phi thúy to lớn trực tiếp khảm nạm vào trong dãy núi. Sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, phản chiếu khung trời xanh thẳm, những đám mây trắng cùng với dãy núi xanh tươi. Ven hồ cỏ cây xanh um, hương hoa phác mũi, thỉnh thoảng lại có vài con chim nhẹ nhàng chao liệng, xẹt qua mặt nước, làm dấy lên từng vòng gon sóng.

Vừa bước đến nơi này, đột nhiên Lý Thủy Đạo dừng bước, thu lại độn quang.

Triệu Nguyệt tò mò tiến sát lại gân hắn, nhẹ giọng hỏi: "Lý sư huynh, sao đột nhiên ngươi lại dừng chân rồi?"

Lý Thủy Đạo hơi liếc mắt nhìn sang, ánh mắt thâm thúy, hắn thản nhiên đáp lại: "Các ngươi đi trước đi."

Tần Phong nghe vậy, lập tức nhướng mày, có chút khó hiểu mở miệng hỏi: "Lý đạo hữu, ngươi làm vậy là có ý gì? Không phải chúng ta đã nói là cùng nhau đi đến mục đích rồi sao?"

Lý Thủy Đạo quay lại, trực tiếp đối mặt với ba người kia, trong ánh mắt của hắn để lộ ra một loại cảm xúc phức tạp khó nói lên lời: "Tuy chúng ta đồng hành suốt cả chặng đường này, nhưng chung quy lại, đôi bên vẫn không phải người đồng đạo, đã đến lúc nên chia tay, mỗi người đi một ngả rồi."

Tần Phong biến sắc, cả giận nói: 'Lý Kế Đạo, ngươi lại muốn rời khỏi chúng ta vào lúc này? Chúng ta chính là đồng bạn đã đồng tâm hiệp lực suốt mấy tháng vừa qua đó!"

Chu Vân ở một bên, vội vàng kéo Tần Phong đang xúc động lại, gã hạ giọng nói: "Tần sư đệ, ngươi nhỏ giọng một chút! Nếu Lý đạo hữu đã có ý định của mình, chúng ta cũng nên tôn trọng lựa chọn của hắn."

Triệu Nguyệt lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thủy Đạo, sau đó nhẹ giọng nói: "Lý đạo hữu, ngươi quyết định như vậy thật sao? Tuy trên đường chúng ta đi có chút khó khăn trắc trở, nhưng cũng có thêm không ít tình nghĩa mà?”

Lý Thủy Đạo trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: "Mỗi người đều có chí hướng riêng, có lẽ tương lai chúng ta còn có ngày gặp lại.'

Nói xong, Lý Thủy Đạo lập tức xoay người đi vào chỗ sâu bên trong hồ nước, dưới ánh chiều tà, bóng lưng hắn có vẻ hơi cô tịch.

Ba người Chu Vân, Triệu Nguyệt và Tan Phong vẫn chưa lập tức rời đi, mà lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Lý Thủy Đạo cho đến khi hắn triệt để biến mất.

"Xảy ra chuyện khác thường tất có vấn đề bên trong! Chúng ta cũng đi theo xem sao." Chu Vân nhỏ giọng nói.

"Cho dù có chuyện gì, Lý đạo hữu cũng nên nói với chúng ta một lời chứ? Hắn làm như vậy rõ ràng là xem thường chúng ta." Tân Phong cau mày nói.

Triệu Nguyệt lại lo lắng nhìn theo hướng Lý Thủy Đạo biến mất, sau đó mới nói khẽ: "Chẳng lẽ Lý sư huynh đã gặp phải phiền toái gì rồi? Chúng ta thật sự phải lén lút đi theo hắn như vậy sao?”

Chu Vân gật đầu: "Đi xem rốt cuộc hắn đang muốn làm gì, nếu có nguy hiểm, chúng ta cũng tiện ra tay giúp đỡ."

Cứ như vậy, ba người cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Lý Thủy Đạo, tới một khu bờ hồ yên tĩnh.

Bọn họ ẩn nấp trong bụi cỏ, cúi người xuống không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bình Luận (0)
Comment