Chương 1126: Bắc Hải Băng Đảo!
Chương 1126: Bắc Hải Băng Đảo!Chương 1126: Bắc Hải Băng Đảo!
Chương 1126: Bắc Hải Băng Đảo!
Sau khi cột sáng ầm ầm trùng kích tới, Ảnh Ma Chi Vương lập tức phát ra một tiếng kêu đầy thảm thiết thê lương, thân hình nhanh chóng bị hòa tan, hóa thành một mảnh khói đen, trực tiếp tiêu tán trên không trung, chỉ để lại một viên Ma Hạch cực lớn, chậm rãi bay xuống từ trong mảnh khói đen kia, lại bị Lý Thủy Đạo nắm chắc trong tay.
Viên Ma Hạch kia tản ra Âm Ảnh chi lực mênh mông, phảng phất như một vòng xoáy hắc ám, không ngừng cắn nuốt quang minh xung quanh.
Lý Thủy Đạo nắm chặt viên Ma Hạch trong tay, cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng chí khí hào hùng khó tả.
Trận chiến này, cuối cùng là hắn thắng. ...
Trên mặt hồ, màn sáng màu xanh nước biển dần dần tán đi giống như sương sớm, để lộ ra một con linh quy cực lớn. Nó nổi lềnh banh trên mặt hồ rộng lớn mênh mông, cái mai không ngừng tản ra những quầng sáng long lanh thần bí, để lộ ra một loại khí tức sâu không lường được.
Lý Thủy Đạo đứng bên bờ, nhìn con linh quy trước mắt, sau đó tiến lên một bước, chắp tay nói: "Đa tạ Quy tiên bối đã giúp đỡ, nếu không phải ngài kịp thời ra tay, nhắc nhở vãn bối, có Ma Vương này đi theo, chỉ sợ vãn bối và đồng bạn đã lành ít dữ nhiều rồi."
Con linh quy kia chậm rãi mở mắt, đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian. Nó khẽ gật đầu, cất giọng trâm thấp mà thận trọng: "Không sao, trừ ma vệ đạo chính là trách nhiệm chung của tất cả những sinh linh thiên hạ, không chỉ là chuyện mà Nhân tộc các ngươi muốn làm."
Lý Thủy Đạo lại lần nữa thi lễ thật sâu, nói: "Quy tiền bối cao thượng, van bối ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu có việc cần, vãn bối nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ."
Con linh quy kia nhẹ nhàng lắc đầu, tựa như nó vốn không thèm để ý đến những thứ này, chỉ nghe nó thản nhiên nói: "Ngày sau trên đường tu hành, ngươi nhớ phải cẩn thận nhiều hơn. Tuy Ma Vương Ảnh tộc này đã đền tội, nhưng thế gian này vẫn còn rất nhiêu yêu ma, không thể lơ là bất cẩn."
Sau khi nói xong, con linh quy nọ lại chậm rãi chìm vào trong hồ, giữa những con sóng nước dập dờn, bóng dáng nó trực tiếp biến mất không còn thấy đâu nữa. Chỉ để lại mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh, có cảm giác mọi chuyện phát sinh nấy giờ chỉ là hư ảo.
Chu Vân, Tần Phong, Triệu Nguyệt trông thấy một màn này đều sợ đến ngây người, bọn họ không ngờ đám người mình lại có kỳ ngộ như thế, lại gặp được một con linh quy trí tuệ cỡ này ở bên trong tiểu thế giới, thậm chí nó còn vì bọn họ mà ngăn chặn một kiếp này.
Âm Sơn giới.
Trên một cái hồ lớn vô danh, sóng nước dập dênh trong vắt.
Lý Thủy Đạo lang lặng đứng bên hồ, hai chân hắn nhẹ nhàng tiến vào bờ nước cạn, giống như đã hòa làm một thể với hồ nước này rồi.
Từng luồng linh quang từ trong hồ tuôn ra, như du long xuyên thẳng tới, cuối cùng đều nhao nhao tràn xuống dưới chân hắn, rồi lặng yên biến mất.
Khi luồng linh quang thứ một trăm lẻ chín hoàn toàn dung nhập vào trong Hư cảnh của hắn, trên mặt Lý Thủy Đạo khẽ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo, lập tức hóa thành một luồng độn quang, bay nhanh về phía Bắc Hải Băng Đảo.
Ba người Chu Vân, Liễu Phong và Triệu Tuyết vốn ở cách đó không xa, đều trông thấy tất cả. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức khởi hành đuổi theo.
"Lý huynh! Chậm đãi!" Chu Vân mở miệng trước, thanh âm quanh quẩn giữa trời đêm.
Lý Thủy Đạo nghe vậy, thân hình thoáng dừng lại, độn quang chậm rãi hạ xuống. Sau đó, hắn xoay người lại, nhìn ba người Chu Vân, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây?"
Chu Vân tiến lên một bước, chắp tay nói: "Lý huynh, bọn ta lo lắng ngươi gặp phải phiền toái gì, nên mới đặc biệt tới xem một chút."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó lắc đầu nói: "Đa tạ chư vị đã quan tâm. Thật ra mọi chuyện cũng không có gì đáng ngại, chỉ là ta tu luyện một môn bí pháp, cân phải mượn nhờ linh khí bên trong hồ nước này. Bây giờ ta đã đại công cáo thành, đang chuẩn bị tìm đường đi tới Bắc Hải Băng Đảo ở phía trước."
Cái cớ này quá mức vụng về, nhưng chuyện thật sự xảy ra càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đám người Chu Vân, Tần Phong khẽ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không có ý định vạch trần.
Triệu Nguyệt mỉm cười nói: "Lý sư huynh, chúng ta cùng đi thôi, có người bên cạnh, trên đường cũng tiện hỗ trợ lẫn nhau."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu: "Được, vậy cùng nhau đi."
Bốn người nhìn nhau cười, lại lập tức hóa thành bốn luồng độn quang, bay nhanh vê phía Băng Đảo Bắc Hải.
Một lát sau, độn quang của bốn người càng được ẩn nấp biến thành âm trâm hơn.
Trong lòng bọn họ biết rõ, tuy đám Ảnh Ma ở nơi này đã bị thanh trừ tòan bộ, nhưng địa phương khác vẫn còn, một khi bay xa, cũng chỉ có thể trực tiếp ẩn mình xuyên thẳng giống như một đám u linh.
Ngoại trừ chuyện kia, ai cũng biết vừa có một con Ảnh Ma chỉ vương vẫn lạc ở nơi này. Ảnh Ma cao giai như vậy bị đánh chết tất sẽ dấy lên một hồi sóng gió động trời ở trong Ảnh Ma nhất tộc. Bởi vậy, bọn họ phải mau rời đi, nếu không thứ cả nhóm phải nghênh đón sẽ là quá trình đuổi giết vô cùng vô tận.
Bốn người im lặng bay đi, suốt cả chặng đường đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ lướt qua tâng trời thấp, yên tĩnh không một tiếng động.
Trải qua mười mấy ngày lặn lội đường xa, rốt cuộc bọn họ cũng bước vào hải vực Bắc Hải rộng lớn.
Bắc Hải mênh mông vô ngần, sóng cả mãnh liệt, bốn người không chút do dự lập tức xông thẳng vào trong đó, bay một mạch đến Bắc Hải Băng Đảo.
Bên bờ Bắc Hải, sóng biếc nhộn nhạo, mặt biển mênh mông, không ngừng lóe lên những tia kim quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Một đội tu sĩ như thanh kiếm sắc, trực tiếp rạch phá chân trời, ống tay áo của bọn họ tung bay trong gió, thân hình mạnh mẽ, độn quang cực nhanh.