Chương 1127: Chiêu Nhiên Băng!
Chương 1127: Chiêu Nhiên Băng!Chương 1127: Chiêu Nhiên Băng!
Chương 1127: Chiêu Nhiên Băng!
Ở trong biển rộng mênh mông, bát ngát vô bờ, ngay cả Ảnh Ma cũng không thể ẩn thân được, cho nên bốn người Chu Vân dứt khoát không ẩn tàng nữa, mỗi người đều cầm trong tay một khối linh thạch trung phẩm, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Bắc Hải Băng Đảo.
Mấy canh giờ sau, đột nhiên Triệu Nguyệt tái mặt, dùng giọng run run nói: "Chư vị, linh lực của ta hơi cạn, chỉ sợ chúng ta phải bay chậm lại một chút rồi."
Tần Phong nghe vậy, khẽ cau mày, sau đó trầm giọng nói: "Đúng vậy, linh lực của ta cũng sắp tiêu hao hết."
Chu Vân mắt sáng như đuốc, quét qua bốn phía, trâm giọng nói: "Chúng ta nhất định phải mau chóng rời khỏi Âm Sơn giới, lỡ như lại gặp Ma tộc cấp cao, hậu quả khó mà lường được."
Nhưng gã vừa dứt lời, độn quang của chính bản thân gã cũng bắt đầu lay động bất định, hiển nhiên là linh lực không đủ rồi.
"Chu sư huynh, ngươi ổn định chứ?"
"Chúng ta không thể tĩnh tọa khôi phục linh lực trong biển được, mà một hơi cũng không thể bay xa như vậy." Giọng nói của Triệu Nguyệt tràn đầy bất đắc dĩ và lo âu.
Tần Phong nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trên mặt biển toàn là những con sóng lớn không ngừng cuộn trào mãnh liệt, liếc nhìn vê phía sau cũng không có một chút bóng dáng nào của lục địa cả. Gã không khỏi thở dài nói: "V*en đường cũng không có đảo nhỏ để chúng ta nghỉ ngơi một phen."
Ngay khi mọi người đều rơi vào tuyệt vọng, thì đột nhiên trên mặt biển phương xa lại có một chiếc thuyền xuất hiện. Thân thuyền đen như mực, mang đến cho người ta một loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
Triệu Nguyệt trợn tròn hai mắt, nàng vươn ngón tay, run rẩy chỉ vào chiếc thuyền kia, trong giọng nói có mang theo vẻ vui mừng đến khó mà tin nổi: "Mau... Mau nhìn, nơi ấy có một chiếc thuyền!"
Tuy giọng nói của nàng có vẻ hưng phấn vô cùng, nhưng những lời hồi âm nàng nhận được lại là một mảnh tĩnh mịch. Trong thế giới bị Ma tộc thống trị này, lại đột ngột có một chiếc thuyền xuất hiện trong Bắc Hải, điều này quá mức quỷ dị rồi.
Chu Vân nhíu chặt lông mày, trong ánh mắt tràn đây cảnh giác: "Vậy những người trên thuyên... Có phải tất cả đều là Ma tộc không?”
Triệu Nguyệt nghe vậy, lập tức á khẩu không trả lời được, niếm vui sướng trong lòng cũng bị nỗi sợ hãi thay thế.
Tần Phong hít sâu một hơi, cố gắng làm cho chính mình giữ vững tỉnh táo: "Hiện giờ, pháp lực của chúng ta đã khô kiệt, có trốn cũng trốn không thoát, không bằng cứ tiến lên xem một chút, có lẽ vẫn còn một đường sinh cơ."
Chu Vân nhìn về phía Lý Thủy Đạo, trong mắt mang theo ý hỏi: 'Lý huynh, ngươi thấy thế nào?”
Lý Thủy Đạo nhíu mày, tram tư một lát mới chậm rãi nói: "Cứ đi lên thuyền xem một chút đi."
Sau khi thống nhất ý kiến, bốn người bắt đầu cẩn thận đến gần chiếc thuyền màu đen đang trôi nổi trên Bắc Hải kia. Ngay lúc cả nhóm nhẹ nhàng đáp xuống, đã lập tức cảm nhận được một luồng gió biển lạnh thấu xương, thổi qua boong tàu trống trải, mang đi tất cả những âm thanh ở nơi này. Trên thuyền không có một thủy thủ nào, bầu không khí yên tĩnh đến mức ngay cả nhịp hô hấp bình thường cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Bọn ho ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy lầu các trên thuyên đèn đuốc sáng trưng, có những chiếc đèn lồng đỏ nhẹ nhàng lay động. Dựa vào ánh sáng tản ra từ những chiếc đèn trên lầu các, trong mơ hồ, dường như bọn họ vừa trông thấy một mỹ nhân đang tắm rửa bên trong, hình ảnh kia vừa hương diễm lại quỷ dị, làm trong lòng người ta sợ hãi không thôi.
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng nói với mọi người: "Các ngươi ngồi xuống boong thuyền khôi phục pháp lực, để ta đi lên xem một chút."
Chu Vân nghe vậy, lập tức nhíu mày: "Lý huynh nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị mỹ nhân mê hoặc."
"Yên tâm, ta sẽ không chủ động." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói một câu, sau đó nhẹ nhàng bước lên lầu các.
"Chúng ta mau khôi phục pháp lực thôi." Chu Vân nhắc nhở.
Tần Phong, Triệu Nguyệt gật đầu, mỗi người đều ăn một viên đan dược, sau đó khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Lý Thủy Đạo đứng bên ngoài lầu các, chỉ cách một bức tường với nữ tử đang tắm rửa bên trong. Nhưng cái gọi là một bức tường này cũng chỉ là một tấm vách gỗ mỏng manh thôi, phía trên còn dán hoa giấy. Đối với tu sĩ, tâng ngăn cách như vậy cũng gần như bằng không.
Lý Thủy Đạo lang lặng đứng bên ngoài lầu các, trầm giọng hỏi: "Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở đây?"
Trong lầu các, một mùi thơm dịu dàng theo giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử nọ bay ra: "Ta là Âm Sơn Cô Linh, bị nhốt ở nơi này. Sao các ngươi lại đi đến nơi đây?"
Lý Thủy Đạo nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi bị nhốt ở thế giới này hay là bên trong chiếc thuyền này?"
"Công tử đã biết rõ còn cố hỏi làm gì?" Trong giọng nói của nữ tử có mang theo một tia kiều mị và trào phúng.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, ánh mắt hắn sáng như đuốc, dường như có thể thấy rõ tất cả mọi thứ trước mắt: "Thực lực của đạo hữu mạnh mẽ bực này, sao có thể bị vây khốn bên trong một chiếc thuyền nhỏ? Chỉ sợ cả thế giới này cũng không trói buộc được ngươi."
"Ha ha ha ha..." Tiếng cười khẽ của nữ tử kia vang lên như chuông bạc, trong trẻo êm tai, sau đó, nàng dùng giọng điệu trêu tức, tiếp tục nói: "Vốn tưởng rằng, những kẻ ở lại bên trong Âm Sơn giới chỉ là một đám tiểu nhân vật không đáng kể gì, không ngờ lại có người nhìn lầm rồi. Thực lực của đạo hữu bất phàm, đầu tiên là sau khi chém giết Ảnh Hậu, sau đó lại giết chết Ma Vương, thật sự khiến người ta phải lau mắt mà nhìn."
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Giọng nói của Lý Thủy Đạo dần dần lạnh đi.
Cánh cửa bên ngoài lầu các chậm rãi bị người đẩy ra, một cơn gió nhẹ thổi tới, mang đến hương hoa thoang thoảng. Một vị nữ tử với dáng người cao gầy uyển chuyển đi ra khỏi lầu các.
Nàng vừa tắm rửa xong, trên búi tóc còn mang theo vài giọt nước trong suốt, phảng phất như một vị Tiên tử vừa từ trong nước đi ra. Nàng mặc trên người một bộ váy lụa mỏng, tà váy nhẹ nhàng đong đưa theo từng động tác của nàng, phảng phất như một đóa hoa sen màu trắng nở rộ.
Dung nhan của nàng tuyệt mỹ, hàng lông mày như núi xa, đôi mắt như thu thủy, sống mũi cao thẳng, môi đỏ như son, làn da trắng nõn như ngọc, để lộ ra một lại cảm giác lạnh lùng và cao quý.
Đôi mắt nàng thâm thúy như sao trời, tựa như bên trong đang cất giấu vô số bí mật. Nàng chăm chú nhìn vào Lý Thủy Đạo, chậm rãi mở miệng nói: "Ta tên là Chiêu Nhiên Băng.”