Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1128 - Chương 1128: Vậy Rốt Cuộc Ngươi Là Người Hay Ma?

Chương 1128: Vậy Rốt Cuộc Ngươi Là Người Hay Ma? Chương 1128: Vậy Rốt Cuộc Ngươi Là Người Hay Ma?Chương 1128: Vậy Rốt Cuộc Ngươi Là Người Hay Ma?

Chương 1128: Vậy Rốt Cuộc Ngươi Là Người Hay Ma?

Lý Thủy Đạo chắp tay hành lễ, roi cất cao giọng nói: "Thiên Nguyên phái Lý Kế Đạo."

Chiêu Nhiên Băng nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười của nàng như gió xuân phả vào mặt, khiến lòng người say mê. Nàng cẩn thận đánh giá Lý Thủy Đạo, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó: 'Khí tức trên người ngươi không giống với khí tức của tu sĩ Thiên Nguyên phái."

Lý Thủy Đạo biết bí mật của mình đã bị nhìn ra vài phần, vì vậy mới thản nhiên nói: "Đúng là tại hạ có kiêm tu công pháp của môn phái khác nữa."

Chiêu Nhiên Băng gật đầu, trong ánh mắt nàng để lộ ra một tia tán thưởng: "Khó trách thực lực của ngươi lại xuất chúng như thế. Nhưng trên người ngươi lại nhiễm một chút yêu khí, đám người Thiên Nguyên phái vốn ngoan cố bảo thủ, từ trước đến nay vẫn có bệnh ưa sạch sẽ, sợ rằng khi ở trong tông môn, ngươi sẽ bị xa lánh."

Lý Thủy Thủy khẽ nhíu mày, hắn biết rõ lời Chiêu Nhiên Băng nói không sai. Trong lòng hắn khẽ động, thử thăm dò một câu: "Không biết Chiêu Nhiên cô nương có bí pháp gì có thể truyên thụ cho ta không? Để tại hạ có thể như cá gặp nước ở trong tông môn."

Chiêu Nhiên Băng mỉm cười, trong nụ cười của nàng để lộ ra một tia giảo hoạt: "Đương nhiên là có thể, nhưng ta phải xem trước, đến cùng ngươi là người hay ma."

Nói xong, nàng chậm rãi vươn bàn tay ngọc tới, chạm vào phía sau đầu Lý Thủy Đạo.

Trong lòng Lý Thủy Đạo cực kỳ căng thẳng, hắn vô thức lui về sau một bước, đây là bản năng tự bảo vệ bản thân mình khi đứng trước người khác. Bị một cao thủ chạm đến gáy, tương đương với nắm bắt tử huyệt trong tay. Đương nhiên Lý Thủy Đạo sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm.

Chiêu Nhiên Băng thấy Lý Thủy Đạo lui về phía sau, nàng cũng dừng động tác lại, chỉ dùng ánh mắt như nước nhìn chằm chằm vào hắn.

Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát, sau đó gật đầu với Chiêu Nhiên Băng. Cảm giác "Tâm huyết dâng trào" (linh cảm) không có cảnh báo, nghĩa là nữ nhân này không có ác ý đối với mình hắn.

Mặt khác, hạch tâm của Lý Thủy Đạo vốn nằm ở đan điền, mà không phải ở sau đầu, dù phần gáy có bị trọng thương, hắn vẫn có cơ hội chữa trị.

Sau khi Lý Thủy Đạo gật đầu, Chiêu Nhiên Băng lại nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, động tác của nàng rất chậm chạp, thậm chí còn có chút mập mờ. Ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng chạm vào huyệt Ngọc Chẩm sau đầu Lý Thủy Đạo, ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoa xoa huyệt vị kia, dường như đang muốn thăm dò thứ gì đó.

Lý Thủy Đạo biết nữ nhân này đang sờ xem hắn có Ma Hạch hay không.

Nếu sau đầu tu sĩ Nhân tộc sinh ra Ma Hạch, nghĩa là bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ lập trường của tu sĩ Nhân tộc, ngược lại sẽ không có.

Một lát sau, Chiêu Nhiên Băng buông lỏng bàn tay ra, trên mặt xuất hiện một nụ cười ý vị thâm trường: "Ngươi đúng là tu sĩ Nhân tộc.'

Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên sáng rực, hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mắt, hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi là người hay ma?”

Chiêu Nhiên Băng lại mỉm cười, dường như không cảm thấy ngoài ý muốn đối với câu hỏi của hắn. Nàng nhẹ nhàng lấy một cái túi gấm tỉnh xảo từ trong lòng ngực ra, cái túi gấm kia được chế tác từ tơ lụa tinh mịn, phía trên có thêu những chuỗi phù văn vô cùng phức tạp, không ngừng tản ra một mảnh quang mang nhàn nhạt.

Phần miệng của túi gấm hơi hé mở, giống như một cánh cửa thần bí, đi thông tới một thế giới khác.

"Vật này chính là trọng bảo do Thiên Nguyên phái các ngươi sản xuất, chắc hẳn ngươi cũng biết nó là cái gì, hãy tiến vào đi... Chỉ khi tiến vào nơi đây, ngươi mới có khả năng sống sót, nếu ngươi thật sự đi tới Bắc Hải Băng Đảo, thứ chờ đợi ngươi, chỉ có một con đường chết mà thôi." Thanh âm của nàng lạnh như băng nhưng mềm mại mà kiên định, lại mang theo một loại ma lực, khiến người ta không tự chủ được lập tức nghe theo sự sắp xếp của nàng.

Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, sau đó hóa thành một luồng lưu quang sáng chói, biến mất bên trong túi gấm.

Chiêu Nhiên Băng nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó bồng bềnh hạ xuống từ trên lầu các.

Thân ở không trung, chiếc túi gấm trong tay nàng lại nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một luồng lưu quang khác vẩy xuống, trực tiếp thu cả ba người khác trên thuyền vào trong túi gấm.

Ba người Chu Vân, Tần Phong và Triệu Nguyệt cũng không có bất kỳ phản kháng nào, đã hóa thành lưu quang, biến mất bên trong chiếc túi gấm kia rồi.

Sau khi một luồng lưu quang cuối cùng biến mất, phần miệng của chiếc túi gấm kia chậm rãi khép kín, hào quang cũng dần dần biến mất.

Sau đó, Chiêu Nhiên Băng trở về lầu các nghỉ ngơi.

Không lâu sau, lại có một đám tu sĩ khác, leo lên chiếc thuyền thần bí này. Trông bọn họ vô cùng chật vật, y phục tả tơi, có cảm giác nhóm người này vừa trải qua rất nhiều trận chiến đấu kịch liệt lại bôn ba suốt một quãng đường dài dằng dặc mới đến được nơi này.

Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mệt mỏi và sầu lo, thậm chí trong ánh mắt còn để lộ ra một tia mê mang và cảnh giác.

Trong đám tu sĩ này, một lão giả tóc trắng xoá mở miệng trước, giọng nói hơi khàn khàn: "Bọn ta nghỉ ngơi ở đây một lát, không biết có được hay không?"

Ánh mắt của lão lưu chuyển trên người Chiêu Nhiên Băng, dường như có chút hiếu kỳ đối với thân phận của nàng.

Chiêu Nhiên Băng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Các vị đạo hữu, xin cứ tùy ý." Thanh âm của nàng như tiếng của tự nhiên, thanh thúy dễ nghe, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Lão giả nhíu mày, dường như có chút ngoài ý muốn với thái độ của Chiêu Nhiên Băng này, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ mở miệng: "Không biết cô nương là thân thánh phương nào, lại có thể bố trí chiếc thuyền này ở trong hải vực của Âm Sơn Giới?"

Chiêu Nhiên cười nhạt một tiếng, trả lời: "Ta là người của Tiên Minh, ở đây tiếp ứng chư vị đạo hữu. Chư vị không cần phải lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi ở đây một lát, khôi phục pháp lực là được."

Nghe xong câu trả lời của Chiêu Nhiên Băng, chúng tu sĩ đều buông lỏng cảnh giác. Vì vậy, cả nhóm bọn họ đều tìm một nơi để ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục pháp lực. Cả đám người hoặc lấy ra đan dược sử dụng, hoặc hấp thu linh khí trong linh thạch, trên mặt dần dần lộ vẻ thoải mái và thỏa mãn.

Chiêu Nhiên Băng lại đứng một bên lang lặng chờ đợi, mãi cho đến lúc bọn họ rời đi. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment