Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 1132 - Chương 1132: Âm Sơn Phái!

Chương 1132: Âm Sơn Phái! Chương 1132: Âm Sơn Phái!Chương 1132: Âm Sơn Phái!

Chương 1132: Âm Sơn Phái!

Thật lâu sau, Lý Thủy Đạo mới mở mắt ra, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi nghiêm trọng.

Hấp thu "Ma Hạch', tu luyện "U Ảnh Tàng Tức" cần một hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, tuyệt đối không thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi bế quan trên Hư Không thảo nguyên như hiện tại.

Ngay khi trong lòng hắn có chút do dự, lại thấy hai nữ tử từ xa xa, đang chậm rãi đi đến. Các nàng mặc trên người bộ trang phục thống nhất của Âm Sơn Phái, tà váy nhẹ nhàng đong đưa theo gió, lộ vẻ ưu nhã mà phiêu dat. Hai người đi đến trước mặt Lý Thủy Đạo, uyển chuyển thi lễ.

"Tại hạ là đệ tử của Âm Sơn Phái Lãnh Nguyệt."

"Tại hạ Thu Thủy."

"Bái kiến Lý đạo hữu."

Hai nữ tử cất giọng thanh thúy, như nước suối võ lên đá, rất êm tai dễ nghe.

Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, đáp lễ: "Tại hạ Lý Kế Đạo, ra mắt hai vị tiên tử-"

Lãnh Nguyệt mỉm cười, nói: "Lý đạo hữu, Hạm Vân Tử tiền bối đặc biệt bảo hai người chúng ta mời ngài tới Âm Sơn Phái làm khách. Không biết ý Lý đạo hữu thế nào?"

Trong lòng Lý Thủy Đạo hơi động, hắn âm thầm suy nghĩ, có lẽ ở bên trong Âm Sơn Phái sẽ có một nơi thích hợp hơn để cho mình tu luyện. Vì vậy, hắn lập tức gật đầu đồng ý: "Như vậy thật tốt, làm phiền hai vị tiên tử dẫn đường."

Thu Thủy nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, nói: "Lý đạo hữu quá khách khí rồi, mời đi theo chúng ta."

Ba người chuyện trò vui vẻ trên đường, trong lúc vô tình đã đi đến phía trước một chiếc lều vải thật lớn, có màu đen như mực, bốn phía lều vải tràn ngập một mảnh sương mù màu đen nhàn nhạt, để lộ ra cảm giác thần bí mà trang nghiêm.

Lãnh Nguyệt tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Lý đạo hữu, đây là Truyền Tống Trận đi thông đến Âm Sơn Phái chúng ta. Mời theo chúng ta đi vào."

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, hắn lập tức đi theo sau lưng hai người bước vào bên trong lầu vải. Ánh sáng trong lều vải khá là mờ tối, chỉ có vài ngọn đèn dầu u ám chập chờn, tỏa ra một quầng sáng yếu ớt. Ở chính giữa chiếc lu có một tòa pháp trận khổng lồ, đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trung tâm pháp trận là một vòng xoáy màu đen sâu không thấy đáy, giống như một lối vào, đi thông đến thế giới khác.

Lãnh Nguyệt và Thu Thủy chia ra, đứng ở hai bên pháp trận, bắt đầu thấp giọng tụng niệm chú ngữ. Theo âm thanh chú ngữ vang lên, ánh sáng mờ nhạt trên pháp trận lại dân dần trở nên sáng ngời, vòng xoáy màu đen kia cũng bắt đầu chậm rãi vận chuyển.

Chốc lát sau, đột nhiên vầng hào quang phía trên pháp trận lại bùng lên mạnh mẽ, vòng xoáy màu đen cũng gia tốc xoay tròn. Lãnh Nguyệt và Thu Thủy đồng thời quát lên: "Lý đạo hữu, mời!"

Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, lập tức cất bước tiến vào bên trong vòng xoáy.

Hắn lập tức cảm nhận được một hồi choáng váng trời đất quay cuồng, ngay sau đó, đã thấy mình xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn mới lạ rồi.

Tiên giới mênh mông vô ngần, mây bay mịt mờ, nhưng cũng có một nơi sâu thẳm khó lường, đó chính là hẻm núi u ám của Âm Sơn Phái. Nơi này được những vách núi cao đến vạn trượng bao quanh, giống như một khe nứt thần bí bên trong thiên địa, có thể cắn nuốt hết thảy mọi ánh sáng xung quanh. Trong hẻm núi, đầy những bụi gai ram rạp, giống như những bàn tay quỷ mi không ngừng vươn về phía chân trời.

Dưới ánh trăng yếu ớt, những bụi gai đâm người kia lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo âm u, giống như đang kể ra những bí mật không muốn người biết bên trong u cốc này.

Khối kiến trúc của Âm Sơn Phái được xây dựng ẩn sâu bên trong hẻm núi này, vách tường được ghép bằng đá đen, trực tiếp hòa làm một thể với cánh rừng bụi gai xung quanh, vừa trang nghiêm thần bí lại mang theo một tia khí tức âm lãnh khó lường.

Lúc này, hai nữ tu của Âm Sơn phái là Lãnh Nguyệt và Thu Thủy, đang dẫn một nam tử trẻ tuổi bước vào hẻm núi u ám ấy.

Lý Thủy Đạo mặc một bộ thanh sam, khuôn mặt tuấn tú, nhưng trong mắt lại mang theo một tia mê mang mờ mịt không thuộc về nơi đây.

Lãnh Nguyệt chỉ vào một gian mật thất phía trước, nói với Lý Thủy Đạo: "Lý công tử, ngươi cứ ở chỗ này tu hành đi. Nơi này yên tĩnh, không người quấy ray, rất thích hợp để ngươi dốc lòng tu luyện."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, cũng khẽ gật đầu, nói: 'Đa tạ Lãnh Nguyệt cô nương và Thu Thủy cô nương."

Thu Thủy mỉm cười, nói: "Lý công tử đừng khách khí, chúng ta ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cần cứ việc phân phó."

Nói xong, hai người đã xoay người rời đi, lưu lại một mình Lý Thủy Đạo đứng trước gian mật thất. Hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong phòng được bày biện khá là đơn giản, chỉ có một chiếc giường đá, một cái bàn đá và mấy ngọn đèn dầu. Tuy đơn sơ, nhưng lại lộ ra một luồng khí chất yên tĩnh, riêng tư.

Lý Thủy Đạo nhìn quanh bốn phía, sau khi suy tư thật lâu, cuối cùng đã quyết định khoanh chân ngồi trên giường đá, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu tu hành. ...

Trong mật thất, Lý Thủy Đạo đang cầm một viên Ma Hạch tam giai không ngừng lóe lên ánh sáng u ám trong tay. Hắn nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nâng viên Ma Hạch ấy lên, giống như đang cầu nguyện với bầu trời đêm thâm thúy.

Một luồng khí tức hắc ám giống như sương mù trong bóng đêm, lặng yên bao phủ toàn thân hắn.

"U u ảnh động, ẩn ẩn tức tàng. Huyễn ám vô hình, vô ky vô tâm..." Lý Thủy Đạo thấp giọng ngâm xướng, trong giọng nói để lộ ra một loại cảm giác trang trọng và thân bí không thể diễn tả bằng lời.

Viên Ma Hạch ở trong lòng bàn tay hắn khẽ run lên nhè nhẹ, giống như đang bị một luồng lực lượng nào đó đánh thức. Đột nhiên, một khe nứt rất nhỏ trực tiếp xuất hiện trên bề mặt Ma Hạch, một luồng khí tức u ám bên trong cũng theo đó mà lan tràn ra ngoài, chậm rãi dung nhập vào trong cái bóng của Lý Thủy Đạo.

Cái bóng kia bắt đầu vặn vẹo, phảng phất như tự có sinh mệnh của riêng mình.

Một bóng người mơ hồ như ẩn như hiện trong cái bóng, nó chính là bộ dáng của Lý Thủy Đạo. Khóe miệng Lý Thủy Đạo trong cái bóng kia khẽ nhấch, vẽ nên một nụ cười quỷ dị, hắn cất giọng tram thấp mà tràn đầy dụ hoặc: "Lý Thủy Đạo, quy về với hắc ám đi, hãy trở thành một thành viên trong tộc ta, ngươi sẽ có được lực lượng vô tận."
Bình Luận (0)
Comment